Sáng hôm sau
- Á…_ tiếng hét của Diệp Tử Kỳ vang dội cả căn phòng
- Kỳ nhi làm sao vậy?_ giật mình trước tiếng hét của Tử Kỳ, Tống Sở Thiên tỉnh dậy hỏi cô.
- Tống Sở Thiên, a…nh anh dám nhân lúc em say m…à mà làm chuyện này sao…sao_ Diệp Tử Kỳ lắp bắp chỉ tay vào mặt anh nói.
- Bảo bối à, hôm qua em chính là người chủ động, người chịu oan ức là anh mới đúng._ Tống Sở Thiên nhẹ giọng hờ hững nói, khuôn mặt làm bộ để trêu chọc cô.
- Cái gì?_ Diệp Tử Kỳ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhìn khuôn mặt của anh không giống nói dối. Một màn tối hôm qua như cuốn phim đang tua chậm trong đầu Diệp Tử Kỳ, hình như tối qua chính là người đòi lên trên người anh thì phải, hai má ửng hồng. Ngại ngùng lấy chăn trùm kín đầu lại. " Xấu hổ chết đi được tại sao mình lại có thể làm chuyện như vậy chứ? Híc giờ phải làm sao đối mặt với anh ấy đây?". Nhìn biểu hiện xấu hổ của Diệp Tử Kỳ, Tống Sở Thiên bật cười kéo chăn ra giải phóng cho khuôn mặt hồng hào.
- Kỳ nhi, em yên tâm anh không trách em đâu_ dùng giọng điệu trêu chọc Sở Thiên nói với cô. Tử Kỳ kéo chăn lại " tối hôm qua mày điên rồi sao? Tại sao lại có thể làm ra chuyện to gan như vậy? Ngại chết đi được." cô thầm chửi bản thân mình.
- Kỳ nhi, dù chịu thiệt thòi nhưng anh tình nguyện em đừng ngại_ thấy cô không chịu chui đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-da-cho-em-gap-anh/3569071/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.