***
Triệu Linh đẩy đầy đôi mắt kính, cũng nhìn tôi nói: “Chị à, giờ trai đẹp toàn thích nhau thôi, anh ta đẹp trai như vầy, thôi thì chị cứ mạnh dạn lên, quật anh ta ra giường, nếu mà được thì hốt luôn, còn không thì chắc là…thế rồi. Dù gì thì chị cũng đâu có thiệt đâu.”
Tôi để ý thấy Diêu Tự đang ngồi câu cá lén lút chuyển ghế sang chỗ khác ngồi, còn vụng trộm đưa tay lau mồ hôi. Nhìn hai con nhóc ánh mắt lấp lánh này, tôi thật muốn hỏi dạo này trường học dạy cái gì mà trong đầu tụi nó toàn mấy thứ kì lạ.
Đúng lúc này, Lục Lăng Tranh cũng tới gần, tụi Tô San thấy vậy liền tản ra, trước khi đi còn cho tôi một ánh mắt cổ vũ, chắc trong đầu lại đang nghĩ tới mấy chuyện không đâu.
Lục Lăng Tranh bước tới, tay còn cầm một con cá mú đỏ đang cắn câu, tôi không ngờ mới đó mà anh đã câu được, anh tới gần hỏi tôi: “Hình như chúng ta quên đem theo xô đựng cá, em cầm cái này, bây giờ anh về lấy nhé!”
Đúng vậy ha, anh nói tôi mới nhớ, đi câu mà tôi lại quên mất cái xô đựng cá, thế nhưng tôi lại không tính về nhà lấy, mà tính đi đến nhà của người dân gần đây mượn đỡ. Người dân trên đảo cứ một tháng thì họp một lần, hầu hết đều quen nhau, mượn có cái xô cũng chẳng hề gì.
Tôi vừa nói ra ý nghĩ này, thì thấy anh hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt a nh liền trở nên nhu hòa hơn hẳn, còn cười nói: “Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-van-menh-da-cho-anh-gap-duoc-em/63939/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.