Sau khi ăn cơm xong, tôi nghĩ nghĩ, liền đem một ít đồ ăn sang cho chị Mạn Thanh, Trần Hạo đã rời đảo lên công ty bàn giao công việc một tháng một lần rồi, để cho chị ấy một mình thế nào cũng không ăn uống đàng hoàng.
Quả nhiên, khi tôi qua thì chị ấy đang ngồi trước cái máy tính, tận tình chiến đấu, nhìn thấy tôi với đống đồ ăn trên tay, gương mặt liền hiện ra vẻ cảm động muốn khóc, lập tức nhào tới: “Quả nhiên là em gái tốt của chị, chị đang cày bản thảo đến sắp điên rồi, đói quá!”
Đây không phải lần đầu tiên chị vì đánh bản thảo mà quên ăn uống, nhưng bình thường có Trần Hạo ở thì anh ấy lo cho chu đáo, anh ấy đi rồi thì chị ấy lại lộng hành, tôi nhìn dáng vẻ ăn uống thô tục của chị, lắc đầu:
“Đã đói bụng sao không biết qua nhà em, em không đem đồ ăn qua thì chị tính nhịn luôn đúng không?”
“Đâu có, chị tính đánh thêm một tí nữa thì sẽ sang nhà em, ai ngờ quên mất.”
Tôi nghe vậy đành lắc đầu, chị như vậy cũng không phải lần một lần hai, đành nhận nhiệm vụ đưa cơm đưa nước này vậy. Nói chuyện với chị một lát, đợi khi chị ăn xong thì đem chén đĩa về, tôi cũng phải về làm việc, mấy cuốn tiểu thuyết tôi nhận cũng sắp đến hạn chót rồi.
Phòng làm việc của tôi nằm ở gian giữa của ngôi nhà, vô cùng rộng mở và thoáng mát, thậm chí thông luôn với sân. Tôi mở lap phiên dịch tiểu thuyết, chốc chốc mỏi mắt thì lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-van-menh-da-cho-anh-gap-duoc-em/63935/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.