Bởi vì ngày hôm qua dầm mưa cả một buổi tối, cho nên Lục Lăng Tranh rốt cuộc bị bệnh. Anh lên cơn sốt vào lúc nửa đêm, cũng may là khoảng thời gian qua anh không có nhà, nên hôm qua Hạt Dẻ cứ nhất quyết muốn mọi người cùng ngủ chung, nếu không thì khi anh lên cơn sốt, sẽ không ai biết, như vậy thì rất là nguy hiểm.
Vì tình thế cấp bách, tôi liền gọi cho bác sĩ Lâm Thừa nhà ở đầu thôn tới thăm bệnh. Lâm Thừa là một bác sĩ tốt, nghe nói anh ấy tốt nghiệp ở Mỹ, nếu như làm ở thành phố, đãi ngộ chắc chắn rất cao, nhưng không hiểu sao lại về quê mở một phòng khám nhỏ.
Vừa nhận được điện thoại của tôi, anh ấy liền cùng trợ thủ của mình Hoắc Linh, không ngại mưa gió để đến. Nếu như là ở thành phố, cho dù là người bị bệnh sắp chết đi chăng nữa cũng phải lết lên bệnh viện, mà nhiều khi bác sĩ còn ngại chữa ấy chứ, đằng này Lâm Thừa không ngại nửa đêm mưa gió, chạy ngay đến nhà tôi, năm xưa mỗi khi Hạt Dẻ có chuyện, cũng đều nhờ anh giúp đỡ.
Lâm Thừa tiêm cho Lục Lăng Tranh một mũi thuốc, lúc này anh đã sốt đến hôn mê, sau đó dặn: “Anh đã tiêm cho cậu ta một mũi thuốc hạ sốt. Lát nữa em lấy rượu lau người cho anh ấy, như vậy thì sẽ nhanh khỏi hơn, nhà em có túi chườm đá chứ, nếu không có thì chườm khăn lạnh cũng được, nhưng có túi chườm thì tốt hơn.”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-van-menh-da-cho-anh-gap-duoc-em/2150165/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.