Trương Hân đưa tay định kéo Hạt Dẻ, làm thằng bé hoảng sợ níu lấy quần của tôi, kinh hoảng gọi: “Mẹ ơi!”
Tôi đưa tay đẩy tay Trương Hân ra, ôm Hạt Dẻ lên, tức giận nói: “Cô định làm gì?”
Trương Hân ra vẻ ủy khuất, nhìn Lý Dương, nói: “Mình chẳng có ý gì hết, chỉ là thấy thằng bé dễ thương quá nên định ôm một chút thôi.”
Tôi thấy Lý Dương đưa ánh mắt không đồng ý về phía tôi, trong lòng cười lạnh, nói: “Con tôi sợ người lạ, mong là cô đừng làm vậy nữa.”
Thấy không khí có chút không đúng, Kim Minh Viễn liền lên tiếng: “Ây dà, đây là con trai của cậu sao, cháu bé dễ thương quá, nhóc ơi, cháu tên gì vậy?”
Hạt Dẻ thấy Kinh Minh Viễn hỏi mình, có lẽ làm cảm nhận được thiện ý của anh ta, liền ngoan ngoãn trả lời như được dạy: “Hạt Dẻ tên là Trần Thừa Hy, năm nay 3 tuổi.”
Hạt Dẻ vừa nói xong, Trương Hân đã ra vẻ kinh ngạc: “3 tuổi, vậy là đúng rồi sao. Thằng bé kháu khỉnh quá, không biết ba của nó là ai trong những người đó nhỉ.”
Nói xong, cô ta ra vẻ nhận ra mình đã nói điều sai trái, liền cúi đầu: “Xin lỗi, mình không có ý đó, mình hay lanh mồm lanh miệng, cậu biết đó. Mà đứa bé vẫn mang họ của cậu, vậy bấy lâu nay cậu ở vậy nuôi con sao, chắc vất vả lắm.”
Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào, ghé đầu nói nhỏ:
“Nè, chuyện năm đó cậu biết chứ.”
“Biết, mình còn đến tận khách sạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-van-menh-da-cho-anh-gap-duoc-em/2150153/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.