*Nhạc chuông báo thức là nhạc Hàn Quốc*
- Hoa Quỳnh!
Tôi lơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, mà mẹ tôi đã ầm ầm lên đập sầm cửa phòng tôi rồi.
- Mày có tắt cái báo thức rồi dậy đi học ngay không hả?!
Mẹ tôi tức giận kéo tôi dậy ra khỏi đống chăn gối lộn xộn đấy.
- Mày mau dậy cho tao!
Tôi lờ đờ vớ lấy chiếc điện thoại ở trên tủ nhỏ cạnh giường thì thấy đã là muộn giờ rồi.
- Aaa! Mẹ bỏ con ra để con đi chuẩn bị!
- Giờ mày mới chịu dậy à?!
Mẹ tôi bực bối đóng sầm cửa phòng xong rồi đi xuống nhà, làm ầm cả một căn nhà nhỏ bé.
Nhưng thôi bỏ qua mẹ tôi đi, giờ tôi nên đi chuẩn bị nhanh nhất có thể đây.
10 phút sau~
Tôi nhìn lại chiếc đồng hồ trên điện thoại thì đã là sắp bảy giờ rồi.
Tôi nhanh chóng đeo giày, không kịp ăn sáng mà lấy con xe đạp cũ kĩ mua từ năm lớp sáu.
Hôm nay, chắc là Khánh Ly không thấy tôi rồi liền đi lên trường luôn rồi.
Mà nhà tôi xa thế này thì lại sợ không kịp mất, thôi kệ đi, đi đến đâu thì đến.
20 phút trôi qua~
Ôi giờ đã là 7h20 rồi! Tôi nhanh chóng dắt xe vô bãi giữ xe rồi đi kiếm chỗ lớp mình.
Bỗng một bàn tay chạm vào tai tôi và nói: "Này cậu, lớp mình ở đằng kia cơ mà"
Tôi quay ra phía sau, hóa ra là bạn học sinh mới, Phan Vĩ Trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-va-xin-loi/2589280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.