Rốt cục cũng hết tiết, Lâu Nghiêu Nghiêu đem sách dự định đọc vào cuối tuần bỏ vào trong cặp, những thứ còn lại liền giao cho Đàm Cầm, để Đàm Cầm mang về giúp.
Đàm Cầm thu dọn sách vở của hai người, đột nhiên cười mà như không cười đẩy Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn lại, nhìn đến cửa phòng học đứng một nam nhân trẻ tuổi, hai tay đút trong túi quần, lười biếng dựa vào tường, tóc so với nam sinh bình thường thì hơi dài một chút, anh mặc áo sơ mi màu đen nên nhìn thắt lưng rất nhỏ, cúc áo thứ hai không đóng, hơn nữa có mặt dễ nhìn, cả người nhìn qua gợi cảm lại mị hoặc, vài nữ sinh bị sắc đẹp mê hoặc dần đi đến gần, người nọ tính tình cũng tốt cùng các cô nói chuyện, chọc mấy nữ sinh cười duyên liên tục, Lâu Nghiêu Nghiêu tức giận nhăn mi lại:
"Thật sự là âm hồn không tan."
"Chưa nói rõ ràng?" Nhưng Đàm Cầm thật ra cảm thấy rất có ý tứ.
"Nói, nhưng anh ta bị bệnh, căn bản là nói không rõ ràng."
Nói tới chuyện này, Lâu Nghiêu Nghiêu còn có chút buồn rầu, cô hoàn toàn không biết chính mình tại sao lại trêu chọc đến người phiền toái như vậy! Đối với chuyện này, Đàm Cầm cũng bất lực, cô cười đùa nói: "Hay là cho người ta một cơ hội?"
"Mình đã có người trong lòng." Lâu Nghiêu Nghiêu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Đối với người trong lòng của Lâu Nghiêu Nghiêu, Đàm Cầm cũng có nghe nói, sinh viên năm ba Trần Hạo, nghe nói hai người từng học cùng cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-quay-lai-nhin-anh/134240/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.