Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ lại quen thuộc này. Nói xa lạ, vì tay trái cô từng có một vết sẹo, tuy rằng điều trị đúng lúc, đã xử lý tốt, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên vẫn để lại một chút dấu vết. Nói quen thuộc, sao có thể không quen? Dù là độ to nhỏ của bàn tay, chiều dài ngón tay, các đường chỉ tay, cùng với tay mình giống nhau như đúc.
Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ tình huống hiện tại, cô mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong phòng bệnh nặng mùi thuốc khử trùng, theo lý mà nói, cô hẳn là đã chết, nhắm mắt lại trước mắt sẽ hiện lên cảnh tai nạn lúc đó, thanh thép hướng thẳng đầu cô đâm tới, vừa sợ hãi vừa đau khổ, cô thậm chí không muốn nhớ lại. Nhưng nếu như cô đã chết, cô làm sao có thể nằm trên giường bệnh?
Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không có chút tổn thương nào, cũng không có băng vải, cô không bị hủy dung, nhưng chuyện này căn bản có chỗ không đúng.
Nghĩ không ra Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở trên giường ngốc một hồi, sau khi bị y tá phát hiện đã tỉnh, bác sĩ rất nhanh được gọi tới, Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, đành phải phối hợp với bác sĩ để kiểm tra, thuận tiện trả lời bác sĩ vấn đề. Bác sĩ hỏi mười câu thì có tám câu liên quan tới đầu, sau khi xác định Lâu Nghiêu Nghiêu không có chỗ nào không thoải mái, bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-quay-lai-nhin-anh/134231/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.