Lục Tử Minh về nước vội chạy đến Hạ gia. Nhưng anh bị vệ sĩ chặn trước cổng không cho vào.
“Các người vào nói với chú Hạ có Lục Tử Minh tới gặp.”
“Xin lỗi Lục đại thiếu gia, lão gia có lệnh không cho cậu vào nhà. Mời cậu về cho..”
Hết cách anh vò đầu bứt tai đi ra xe. Anh rút điện thoại gọi điện cho Hạ Vy thì nghe thấy tiếng cô khóc nức nở làm tim anh đau như bị ai bóp nghẹn.
“Bé à, em đừng khóc. Anh sẽ tìm cách vào đó với em.”
“Em không sao... hức... anh đừng lo cho em.. anh về nhà nghỉ ngơi đi..”
Lục Tử Minh nhìn thấy Hạ Vy từ cửa sổ tầng 2, thấy cô ăn mặc phong phanh liền cau mày lại.
“Em mặc thêm áo vào. Đừng để bị bệnh.”
An ủi cô mấy câu, Lục Tử Minh liền trở về nghĩ cách.
Nhìn cậu cả nhà mình đi đi lại lại trong nhà, mặt mũi thì khó đăm đăm. Lục Hạo Thiên cười khẩy.
“Lúc trước thì đuổi người ta đi. Bây giờ hối hận chưa.”
“Bố, coi như con xin bố đấy. Bố nói với chú Hạ vài câu giúp con đi.”
Lục Hạo Thiên nhàn nhã ngồi xuống uống trà, từ tốn lên tiếng.
“Bố hoàn toàn đồng ý với cách làm của Lão Hạ. Phải như vậy con mới biết trân trọng con bé. Con bé cũng là cành vàng lá ngọc, vậy mà lại bị con hành hạ như thế. Nếu con bé là Tử Hân thì hôm nay con đã ở trong bệnh viện rồi.”
Bị bố ruột phũ như vậy, Lục Tử Minh không cam tâm, anh lấy chìa khoá lái xe rời đi.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den/998862/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.