Sau khi uống thuốc thì anh cũng hạ sốt, nhưng vẫn mê man không tỉnh. Hạ Vy vào nấu cho anh bát cháo, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lục Tử Minh tỉnh lại vì cả người ra mồ hôi ướt sũng. Anh nhích người ngồi dậy thì phát hiện mình vẫn ở nhà cô. Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi cẩn thận, hôm nay còn đứng dưới tuyết lâu như vậy, bảo sao không bệnh.
Nhìn sang bên cạnh thấy Tina ngủ gục bên sofa, anh cau mày bế cô lên muốn đưa cô về giường. Hạ Vy vốn ngủ không sâu, chỉ một động tác nhẹ nhàng của anh cũng khiến cô giật mình tỉnh giấc. Thấy Lục Tử Minh đang ôm mình thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô hơi giãy dụa.
“Tôi tự đi được, anh còn đang bệnh, không cần tốn sức như vậy.”
“Tôi không yếu ớt như thế.”
Cuối cùng Hạ Vy đành ngoan ngoãn để anh ôm về phòng.
Đặt cô nằm lên giường, anh kéo chăn đắp cẩn thận cho cô.
“Em mệt thì nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao. Anh mới là người cần nghỉ ngơi, sốt cao như vậy còn muốn đi đâu.”
Lục Tử Minh thấy cô lo lắng cho mình, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.
“Tôi là đàn ông, chút bệnh cỏn con này sao làm khó được tôi.”
Hai người cứ vậy ở cùng nhau nguyên một ngày. Đến khi trời tối, Lục Tử Minh mới rời đi. Trước khi đi, anh còn giúp cô tưới hoa, cùng cô tắm cho Đại Hoàng rồi sửa giúp cô vài đồ vật bị hỏng. Mọi hành động của anh đều thu hút Hạ Vy. Càng ngày cô càng nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den/234036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.