Hạ Lan không thể nhận ra người đàn ông kia chính là chồng mình . Bình thường Mạc Đông rất chỉnh chu thật ra anh còn bị mắc bệnh sạch sẽ nhưng bây giờ nhìn anh đi đầu tóc rối bù , râu ria không cạo quần áo rộc rệc Hạ Lan nhìn thấy trong lòng cảm đau đớn thì ra cô rất yêu anh yêu nhiều nỗi cô cũng không nhận ra
Nhìn cô đôi mắt anh sáng lên , bao năm nay lừa dối cô bản thân anh chịu đựng lâu rồi ngày ngày đều non lớp lo sợ bản thân mất đi cô . Mạc Đông vốn là con riêng anh không được công nhận cũng không được nuôi dạy tử tế . Anh cùng mẹ sống qua ngày ở khu chuột nơi mà người ta bán thân thể có thể sống qua ngày khi mẹ mất cho anh biết bố mình là ai nào ngờ ngày anh tìm ôm ta chứng cảnh ông ta mang một đừa bé gái ra bãi rác vất bỏ như một con chó sắp chết hận cũ thù mới tất cả đều rồn nén trong lòng anh .
Hạ Lan đi đến trước anh cô đưa tay sờ khuôn mặt hao mòn của anh chỉ có vài ngày cô đã không thể nhận ra .
" Đừng khóc anh sẽ giút em dọn dẹp tất cả , sau này em không cần sợ hãi nữa " Mạc Đông lau giọt nước mắt trên mặt cô
Hạ Lan ôm lấy cổ anh tiếng khóc bật ra tiếng " Chúng ta về nhà đi , em không muốn ở đây nữa . Đưa em và con về đi chúng ta về nhà đi "
Cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957560/chuong-30.html