Ngày sau đó , An Lạc luôn đợi anh đến 1\-2 giờ đêm trở về mời trèo lên giường giả ngủ , anh về cũng chỉ nằm cạnh cô một tiếng lại rời đi đến khi cô mở mắt ra nhìn xung quanh một khoảng trống rỗng theo lẽ thường cô vẫn chân trần tìm khắp nơi nhưng không có sự tuyệt vọng hiện lên không mặt cô . An Lạc tự an ủi bản thân mọi chuyện sẽ sớm qua đi ,anh sẽ nhanh chóng quay về nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở lên tồi tệ hơn . Bên ngoài báo trí thông tin đều đưa tin giá cổ phiếu tuột dốc không phăng đứng trước nguy cơ phá sản , báo trí bao vây cả biệt thự khiến cô không dám ra ngoài chỉ ở trong phòng lại thêm mỗi đêm nữa anh không về mình cô nằm trên chiếc giường 2m2 nhìn vào khoảng không trung vô tận . Cô không dám gọi cho anh sợ phiền đến anh ngày đêm đều chỉ mong chờ anh trở về , An Lạc không biết thời gian trôi qua bao lâu mỗi ngày đều dài đằng đẵng .Cây cỏ trong vường cũng không được chăm sóc trở lên héo khô giống như chủ nó héo mòn trong vô vọng .
" Phu nhân , phu nhân không hay rồi cậu chủ bị hàng rào trong vườn đổ vào người màu chảy rất nhiêu máu " Một người làm từ ngoài vườn chạy vào
An Lạc vốn ngồi trong phòng khách suy nghĩ trầm tư nghe tiếng hét lớn giật mình , khi cô chạy ra đến nơi người thằng bé toàn là máu tay còn cằm nắm hoa dại trong vườn
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957554/chuong-33.html