“Sếp... anh... Tôi...”-Kiều Tiểu Ân bối rối đến nổi không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào cho hợp lý, cô lắp bắp như một con ngốc đang làm trò hề trước mặt Tề Tuấn.
Anh ngược lại vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhẹ nhàng lật trang menu chọn món thay cô: “Cho chúng tôi một phần nướng trước. Cô muốn uống gì?”
Kiều Tiểu Ân cầm chặt ly nước lọc đưa lên miệng, nhìn Tề Tuấn hỏi liền nói nhanh: “Tôi không uống rượu.”
Tề Tuấn khẽ nhướng mày buồn cười nhưng không thể hiện ra rõ ràng, anh gật nhẹ đầu: “Như thế trước đi, có gì chúng tôi sẽ gọi thêm.”
Kiều Tiểu Ân ngồi như tượng thạch, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, cô muốn tìm đại một lý do để ra về nhưng thế nào cũng quá lộ liễu đi. Đây xem ra là bữa ăn khó nuốt nhất của cô rồi. Giám đốc Tề cũng có dụng ý lắm đây, mời ăn cái gì chứ, trêu chọc cô thì có.
Hóa ra người ở trong phòng của cô hôm qua là thật chứ không phải mơ, chắc điên mất thôi, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ mà.
Tề Tuấn không e ngại thích thú nhìn chuyển hóa càng lúc càng khó coi trên khuôn mặt Kiều Tiểu Ân, cô gái này chắc đã có ấn tượng về ký ức tối qua rồi, như thế cũng tốt.
“Tôi... xin lỗi...”
“Chỉ xin lỗi thôi sao?”
“Tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
“Đó là chuyện cô nên làm.”
“... Vâng, em cảm ơn sếp...”-cô biết vì sao mấy người giàu càng lúc càng giàu rồi, vì họ rất keo kiệt. Nhưng khoảng tiền này cô đúng là nên trả lại cho anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/27002/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.