Tề Tuấn quay đầu nhìn lại đã thấy Kiều Tiểu Ân ngồi dậy từ bao giờ, dù vậy thì đôi mắt mơ màng cùng khuôn mặt ửng đỏ do men rượu đủ cho anh biết cô không còn tỉnh táo nữa.
“Em ngủ đi, ngày em đi làm trễ tôi sẽ trừ lương đấy!”
Tiểu Ân lắc lắc đầu, phụng phịu nói: “Không ngủ được.”
Tề Tuấn nheo mắt nhìn cô nghi hoặc, song cũng từng bước đi đến đứng trước mặt cô.
Kiều Tiểu Ân đưa tay nắm lấy cổ tay Tề Tuấn kéo mạnh xuống, bởi vì bất ngờ với hành động đột ngột của cô, suýt nữa anh đã ngã ập lên người Kiều Tiểu Ân nếu như không kịp giữ thăng bằng, đổi lại sự căng thẳng của Tề Tuấn, nét mặt Kiều Tiểu Ân vẫn rất vô tư, nụ cười nhàn nhạt thấp thoáng trên môi qua từng lời thốt ra: “Anh cao quá làm em mỏi cổ chết được, như vậy nhìn rõ hơn rồi...”
“Đã nhìn rõ rồi thì mau ngủ đi!”-Tề Tuấn khụy luôn người ngồi xuống sàn nhà, bây giờ chính anh mới là người ngẩng đầu lên nhìn cô.
Kiều Tiểu Ân vẫn không nghe theo lời sếp, lần đầu tiên cô mới được nhìn rõ chân dung của anh ở khoảng cách gần như vậy, cộng hưởng thêm tâm trí không thực sự rõ ràng khiến cho người đối diện trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Anh có một khuôn mặt trái xoan thanh tú mà các cô gái hằng mơ ước, hàng chân mày rậm hài hòa với đôi mắt sắc sảo, chiếc mũi cao thẳng tấp đầy ma mị cùng bạc môi mỏng quyến rũ, anh rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/27000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.