Trong đầu vẽ ra biết bao nhiêu kịch bản lãng mạn vị giám đốc trẻ lịch lãm sẽ đối xử với mình, khóe môi Tiểu Ân giựt nhẹ, ánh mắt hơi mọng nước ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh chờ đợi khi bàn tay to lớn từ từ tiến tới bàn chân của cô.
RẮC
Mi mắt chớp nhẹ, Kiều Tiểu Ân vẫn chưa tiếp thu nổi tình huống hiện tại, đôi giày hàng hiệu cô đã phải nhịn ăn gần nửa tháng mới mua về vừa bị vị giám đốc đáng kính bẻ đôi sao? Ừ thì chắc anh ấy sẽ cho cô một đôi tương xứng khác phải không.
“Cô dùng tạm đi!”
Biết ngay mà.
“Lát nữa qua cửa tiệm đối diện một một đôi dép lê vừa chân khác.”
Ai đó suy sụp. Bụng cô hết cảm giác đói rồi, nó đang sôi trào lên thì có a. Dép lê cái nổi gì chứ, hức~
Tề Tuấn hướng mắt ra hiệu cho Tiểu Ân quay trở về với mục đích ban đầu của cô ấy, sau đó cài lại cúc áo khoác vest bước vào trong xe ngồi chờ.
“Sai rồi, mình quá sai rồi. Sau này con sẽ không mơ mộng viễn vong nữa đâu, cảm ơn ngài đã thức tỉnh con kịp lúc.”-Tiểu Ân lầm bầm khi đang chờ nhân viên lấy thức ăn nhanh cho mình, sắc mặt thất thiểu như bị ai đó rút hết năng lượng dù mặt trời chỉ vừa mới ló dạng.
Đưa cho giám đốc ly cà phê, Tiểu Ân cũng ăn qua loa bữa sáng của mình khi được sếp chở đi: “Chúng ta đi đâu vậy giám đốc?”
Tề Tuấn mắt vẫn không nhìn sang cô, điềm nhiên đáp: “Đến khách sạn.”
“Khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/26995/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.