Tiểu Lam chạy vội tới bên cạnh Kiều Tiểu Ân nắp sau lưng cô tránh đi ánh nhìn sắc bén của Đông Nghi, bé con biết mẹ nhất định sẽ không thích mình làm phiền cô nhưng bé cũng lo lắng cho cô chứ bộ.
Kiều Tiểu Ân nhìn vẻ mặt sợ sệt của Tiểu Lam, lên tiếng khuyên: "Em không sao đâu chị, uống thuốc nằm ngủ một đêm sẽ khỏe lại thôi, để bé ở lại một lúc rồi hai người về là được."
"Như vậy sao được, cô bị bệnh không thể ở nhà một mình. Con giỏi lắm, con có thể chăm sóc cho cô."-Tiểu Lam đứng dậy tự tin nói, nhưng nhìn thấy mẹ, bé con như mèo cụp đuôi lại lảng tránh nhìn sang hướng khác.
Kiều Tiểu Ân mỉm cười xoa đầu Tiểu Lam: "Cô đang bị cảm sẽ lây bệnh cho con đó, con nên nghe lời mẹ trở về nhà đi! Nhà cô rất nhỏ cũng chỉ có một phòng, không có chỗ tử tế cho con ngủ đâu."
Đông Nghi nghĩ qua lời nói của Tiểu Ân và con gái đều hợp lý, cô không thể bỏ mặc Kiều tiểu Ân ở nhà trong lúc này, cô ấy lại không muốn cho Tề Tuấn lo lắng về chuyện vừa rồi dẫn đến hiểu lầm khi chưa tìm hiểu rõ sự tình. Mặc khác cô càng không muốn con gái chịu khổ.
"Được rồi, em ăn cháo rồi uống thuốc nghỉ ngơi. Đêm nay tôi và Tiểu Lam sẽ ngủ tạm ngoài phòng khách, con bé cứng đầu này không biết sợ gì đâu."
"Như thế sao được chứ, phòng khách không có chỗ ngủ, chị và bé..."-Tiểu Ân khó xử nói, vì mình để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/1982495/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.