Trên suốt đoạn đường đưa Kiều Tiểu Ân về nhà cô ấy, Tề Tuấn và cô không nói với nhau một lời nào. Cô biết anh giận mình, nhưng mà hết cách rồi, cô không thể thấy chết không cứu được.
Chiếc xe chậm chạp lăn những vòng quay trước cổng khu nhà ở của Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn trầm giọng thốt: “Em tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi!”-ánh mắt âm lãnh lướt nhìn đồng hồ để trên hộp xe, Tề Tuấn thầm thở dài, đã hơn 10h đêm rồi.
“Chờ đã!”
Kiều Tiểu Ân mở chốt dây an toàn định bước xuống xe bị lời nói của Tề Tuấn làm khựng lại.
“Đi ăn chút gì đã!”
“Không cần đâu, anh cứ về nghỉ ngơi đi, em tự lo được.”-Kiều Tiểu Ân vừa mới từ chối, đôi mắt sợ sệt chạm vào ánh mắt sắc lạnh của anh liền cụp xuống, cô ngoan ngoãn ngồi trở lại xe cài dây an toàn vào, mím chặt môi im lặng.
Tề Tuấn nhìn một Kiều Tiểu Ân vâng lời như vậy dù cơn giận vẫn còn nhưng anh cũng đã cởi mở hơn đôi chút, bàn tay với vết trầy xướt rướm máu đưa lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô, anh khẽ khàng thốt: “Rất may vì em không sao, làm anh lo quá!”
Kiều Tiểu Ân hơi rụt đầu, đột ngột được anh dịu dàng như thế trong tình huống căng thẳng, Kiều Tiểu Ân cũng không biết phản ứng như thế nào, chỉ gượng nở nụ cười sượng sùng.
“A, tay của anh bị thương rồi!”
Tề Tuấn thu tay về khởi động xe chạy đi: “Không sao cả. Mau ăn nhanh rồi về nghỉ ngơi!”
“Dạ, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/1982473/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.