Trải qua bữa ăn đầy căng thẳng, rốt cuộc Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo và Tuyết Nhi cũng cáo từ nhà họ Triệu ra về.
Tuyết Dung ngồi trong xe, nhớ lại biểu tình của người nhà họ Triệu,không khỏi trong lòng buồn bực. Dù biết họ đây là lo lắng cho cô nhưngmà cũng không cần đeo bám lấy An Tuấn Hạo khuyên anh nên cách xa cô mộtchút chứ. Thậm chí họ còn 'dụ dỗ' cả Tuyết Nhi để con bé đừng nên tiếptục có ý nghĩ để cô trở thành mẹ kế của con bé nữa. Đâu phải họ khôngbiết, làm như vậy nhất định sẽ tổn thương con bé và khiến nó đau lòngsao. Nó chỉ là một cô bé thôi mà.
Tuyết Dung nhìn về ghế sau, nhìn Tuyết Nhi giờ đây đã ngủ ngon lành,không khỏi khẽ thở dài. Sau đó lại xoay người nhìn An Tuấn Hạo đang láixe bên cạnh, do dự không biết nên có mở lời hay không.
" Có chuyện gì, cô cứ nói, đừng ngại. " An Tuấn Hạo giọng nói trấnđịnh, nhàn nhã, nhưng không ai biết rằng trong lòng anh hiện giờ sóng to mãnh liệt.
Đây là lần đầu anh vì một cô gái mà động lòng, vì một cô gái mà hồihộp, vì một cô gái mà tim đập nhanh, thậm chí ngay cả Tuyết Nhi cũng rất thích cô ấy. Cứ nghĩ rằng có thể cùng cô ấy tiến tới, nào ngờ bây giờxem ra là anh hoàn toàn không xứng với người ta rồi.
" Anh không cần bận tâm đến những lời vừa rồi, cứ xem như họ nói đùa là được rồi. " Tuyết Dung ngượng ngùng lên tiếng.
" Ân. " An Tuấn Hạo nhẹ nhàng gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-dinh-menh-da-de-anh-gap-duoc-em/52727/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.