Biên tập và chỉnh sửa: Bún ChảNgay khi ánh dương đầu tiên rọi sáng sao thủ đô, Angusgail đã tỉnh giấc. Trong đôi mắt mang theo chút mê man mới tỉnh lại, khi ánh mắt nhìn tới thuỵ nhan (1) trầm tĩnh của Tạ Tử Thanh, tia mê man kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Tử Thanh ngủ rất ngon, cả người cũng cong cong tự nhiên nằm chếch trên giường, tay phải nắm thành quyền, đặt bên mép, tay trái đặt dưới tay phải.
Không kể tối hôm trước anh ngủ bằng tư thế gì, ngủ rồi đều tự động nằm theo tư thế này.Angusgail đội nhiên muốn cười, y cong cong khoé miệng, cười không thành tiếng, sau đó liền ý thức được việc này có chút ngốc ngốc, vội vã đè khoé miệng xuống, để vẻ mặt mình trông thật bình tĩnh và đáng tin nhất.
Cảm thấy mình so với hôm trước đã càng thành thục hơn, Angusgail liếc mắt nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía cửa sổ, chắc chắn là không bị ai nhìn thấy, Angusgail cúi đầu nhìn về phía Tạ Tử Thanh đang ngủ say, nín thở, tiểu tâm tiểu dực (2) tới gần anh.
Gần hơn một chút….
Lại gần hơn một chút nữa….
Angusgail trên trán Tạ Tử Thanh, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn nhẹ.
“Ưm…” Dường như cảm thấy được có người tới gần, Tạ Tử Thanh vô thức chép miệng.
Angusgail bị doạ đến mức tim đập loạn, cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tạ Tử Thanh giống như sẽ ngay lập tức tỉnh lại, cả người ngây ra.
Tạ Tử Thanh cà cà đầu lên gối, bất động.
Angusgail mở to hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-ban-cung-phong-tha-chet/3185346/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.