Trên tờ giấy chứng nhận khen thưởng ghi rõ tên cô vàghi cả lý do được thưởng.
Lâm Tiểu Niên xem xong, gấp tờ giấy lại, nắm trongtay, hỏi Vu Hữu Dư: “Sư huynh, tờ giấy chứng nhận này sao lại ở chỗ anh vậy?”.
“Anh lại muốn hỏi em, trại hè chưa kết thúc, sao đãlặn mất tăm vậy hả? Sau này anh có hỏi những người trong trại hè, không ai biếttại sao cô gái trông xinh như búp bê sứ đột nhiên lại xin rút lui.”
Lâm Tiểu Niên nhớ lại tính tùy tiện của mình khi đó.Vì nhớ nhà, cũng vì nhớ Kiều Hoài Ninh, thế là cô vờ bị bệnh đánh lừa trạitrưởng và chỉ đạo viên, sau đó lặng lẽ rời khỏi Thiểm Tây, đến Bắc Kinh, sau đóvề thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Hè năm đó, cô đã đi qua quá nửa đất nước Trung Quốc,cô cho rằng có thể được ở bên cạnh Kiều Hoài Ninh, nhưng tất cả mọi nỗ lực đềuchỉ khiến cô càng xa anh hơn.
Lâm Tiểu Niên chìm trong hồi ức, trong lòng cảm thấychua xót.
“Trại trưởng báo tin đã tìm được số tiền bị cướp lênTrung ương Đoàn đã xin phần thưởng cho em nhưng hôm nhận được giấy chứng nhậnmới phát hiện em đã rút khỏi trại hè. Khi đó, đại học Chiết Giang là trườngđăng cai trại hè, anh đại diện cho phía đoàn trường dẫn đoàn đi, vì vậy, giấychứng nhận tạm thời giao cho anh cất giữ.” Vu Hữu Dư giải thích đầu đuôi sựviệc.
“Thì ra anh chính là nam sinh ở phòng làm việc củatrại trưởng hôm đó. Thì ra đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Lâm Tiểu Niênnhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187266/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.