Ra khỏi bến xe, Lâm Tiểu Niên được xe đơn vị bố tớiđón. Ban đầu cô muốn đưa Vu Hữu Dư cùng đi, không ngờ, anh xua xua tay nói: “Sẽcó người tới đón anh.”
Vu Hữu Dư đứng ở cổng ra đứng, rút di động gọi đến mộtsố máy, chưa đầy mấy phút sau, xe đón anh đã đến.
Ngồi trên xe, anh không quên gọi điện cho Lâm TiểuNiên: “Đừng quên buổi chiều đưa anh đi dạo “Thiên đường nhân gian” đấy.”
“Buổi chiều cần phải ngủ bù đã, ngày mai em sẽ đưa anhđi tham quan.” Có lẽ do về đến nhà, nên giọng nói của Lâm Tiểu Niên cũng cóphần khác lạ, sôi nổi và thân thiết hơn bình thường.
“Vậy thì, mai em gọi cho anh nhé!” Vu Hữu Dư không đợicô trả lời, đã ngắt điện thoại trước, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn.
“Không phải cậu đã đến “Thiên đường nhân gian” rấtnhiều lần rồi sao?” Anh tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
“Tôi vẫn muốn đến một lần nữa.” Anh duỗi thẳng lưng,tranh thủ thời gian ngủ bù. Với anh, buổi tối hôm qua quả là một sự giày vò,trên tàu anh không tài nào ngủ nổi, chán muốn chết.
“Có phải cậu lại dụ dỗ cô gái nào rồi phải không?” Anhtài xế hỏi đùa.
Vu Hữu Dư bỏ cái đệm ghế sau ra: “Anh hãy lái xe đi!”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiểu Niên gọi điện cho Vu HữuDư: “Vu sư huynh, anh còn muốn đi chơi nữa không?”.
“Anh còn cho rằng em giở trò, chơi xấu anh. Không đưaanh đi nữa!” Vu Hữu Dư chế giễu. Anh đã dậy từ rất sớm, sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187258/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.