Độtnhiên, bụng Lâm Tiểu Niên reo ùng ục không dứt.
Vu HữuDư liền dẫn cô đến một nhà hàng, gọi đầy một bàn đồ ăn. Anh không ăn, chỉ ngồigắp thức ăn cho Lâm Tiểu Niên, vừa gắp vừa trêu cô: “Không biết em họ hàng vớiloài gì nữa, nhiều như thế mà vẫn có thể ăn được.”
Cô trợnmắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Liệu có thể gói mang về được không, để sáng mai ăntiếp bữa nữa?”.
Vu côngtử cười không nói gì, đợi cô ăn xong, anh nói nhỏ mấy câu với nhân viên phụcvụ, vậy là nhân viên phục vụ liền cầm theo mấy hộp đồ ăn đã được bọc cẩn thậntheo ra đến tận cổng nhà hàng đưa cho họ.
“Đây làgì vậy?” Cô hỏi
“Làthức ăn cho lợn.”
Trênđường đưa Lâm Tiểu Niên về, Vu Hữu Dư hỏi cô gần đây đang bận việc gì, vì saomấy lần anh gọi đến đều không nghe máy. Lâm Tiểu Niên kể với anh chuyện cô bịmất điện thoại. Đó là món quà Kiều Hoài Ninh tặng cô. Đánh mất nó khiến cô đaulòng, vẻ mặt rầu rĩ, thậm chí tiếc muốn khóc.
“Chẳngqua chỉ là một chiếc điện thoại di động thôi sao? Mất thì thôi!” Vu Hữu Dưkhông sao hiểu nổi.
“Mộtchiếc điện thoại? Anh thì biết gì chứ?!” Đó là chiếc điện thoại Kiều Hoài Ninhđã dùng tiền nhuận bút kiếm được từ công việc phiên dịch tiếng nước ngoài trongthời gian anh bị bệnh mua tặng cô.
Vu HữuDư dường như có tâm sự, liếc nhìn cô: “Cái gì anh cũng không biết.” Anh đợi côcả một ngày, không phải để nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, càng không phảiđợi cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187235/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.