Lúc gặpnhau, mọi việc vẫn như dự liệu, suy cho cùng trong đại sảnh, một đoàn ngườiđông như vậy, muốn không để ý cũng khó.
LâmTiểu Niên đứng dậy chạy về phía Vu Hữu Dư, mang theo chút e thẹn, ngượng ngùngvui vẻ, cô nghĩ anh ấy vẫn đến.
Đứngtrước nhiều người như vậy, Lâm Tiểu Niên ngượng ngùng không nói câu nào, chỉ cóthể kéo Vu Hữu Dư đến một bên.
Khuônmặt cô hồng hồng, dịu dàng nói: “Hữu Dư, em cứ nghĩ anh không đến.”
Vu HữuDư nhìn đám người bên phía Kiều Hoài Ninh lịch sự chào một câu, sau đó hỏi LâmTiểu Niên: “Em ngồi bên nào?”.
LâmTiểu Niên không muốn đang ăn đổi chỗ ngồi, sợ mọi người nói trọng sắc khinhbạn, đành nói: “Em mới ăn được một nửa…”.
Vìtuyết rơi, tâm trạng Vu Hữu Dư vốn đã không tốt. Có lẽ tâm trạng không tốt ấychính là vì Lâm Tiểu Niên không để ý đến anh, khiến anh không vui chăng.
Bây giờLâm Tiểu Niên lại nói ngồi bên đó, khiến anh như muốn nổ tung. Nhưng trước mặtnhiều người thế này, anh vẫn cố gắng chịu đựng, lạnh lùng nói: “Em cứ tự nhiênđi.”
LâmTiểu Niên không biết anh đang tức giận, chỉ cảm thấy hôm nay anh có gì khác lạ,khuôn mặt u ám hơn bình thường rất nhiều.
Côkhông muốn chọc anh nữa, đành nói: “Ăn cơm xong, em sẽ đến trường Quảng Châutìm anh? Tối mình đi xem phim nhé!”.
Nghe cônói như vậy, anh bỗng thấy vui hơn một chút, nhưng vẫn giận dỗi, giọng khànkhàn nói: “Không cần đâu, em cứ làm việc của em đi.”
LâmTiểu Niên không hiểu sao đã gây ra một cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187224/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.