Cuộcphỏng vấn rất căng thẳng, Lâm Tiểu Niên không có tâm trạng nhìn mọi người, coinhư không quen biết anh ta. Cô quay đầu, nhìn về hướng Tô Bắc Hải và khẽ nở mộtnụ cười với anh. Đoàn giáo viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản hỏi một số câu hỏimang tính chất tượng trưng, sau khi Lâm Tiểu Niên dựa vào thực tế trả lời câuhỏi, vài vị giám khảo bàn bạc một vài câu, tiếp theo đến Tô Bắc Hải hỏi: “Bạnđã luyện viết chữ bao nhiêu năm rồi?”.
LâmTiểu Niên đang đợi câu hỏi của Vu Hữu Dư, đợi chờ một câu hỏi làm cô lúng túng,nhưng dù căng thẳng đến mấy, cô cũng phải nghĩ ra câu trả lời. Thật không ngờ,là Tô Bắc Hải đưa ra câu hỏi trước.
Câu hỏicủa Tô Bắc Hải, đơn giản gần như không cần suy nghĩ. Cô thuận miệng trả lời:“Tôi chưa từng được luyện chữ một cách bài bản.”
Mộtgiọng nói thì thầm: “Bắc Hải thua rồi.”
NhưngTô Bắc Hải nở một nụ cười rạng rỡ, tiếp tục nói với Lâm Tiểu Niên: “Nhưng, chữcủa bạn rất đẹp. Chúng tôi vừa thương lượng xong, hội sinh viên đang thiếu mộttuyên truyền viên, không biết bạn có hứng thú với công việc này không?”. LâmTiểu Niên đăng ký tham gia chỉ để góp vui, bất kể bộ phận nào, công việc nào côđều không quan tâm, cô trả lời: “Cũng được!”.
Cuộcphỏng vấn kết thúc như vậy, không có bất kỳ tác nhân nào tác động đến việc LâmTiểu Niên quyết định gia nhập hội sinh viên.
Trongký túc xá rất hiếm có những ngày tháng vui vẻ, phần lớn đều là sự nhàm chán.
QuanLan đang nằm trên giường, úp mặt vào gối, toàn thân duỗi thẳng, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/28414/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.