Tôi ngồi nói chuyện cùng chị Trâm, bỗng chị đột ngột hỏi tôi rằng muốn dự lễ cưới của Liễu Trinh không, tôi ngây ra như người mất hồn, ngay lập tức tôi lấy lại ý thức lập tức từ chối:
"Không không, em vốn là người xa lạ mà."
Chị Trâm bật cười lên, có vẻ phản ứng của tôi khiến chị vô cùng thích thú. Chị bảo tôi là bạn chị, là người yêu "Hờ" của Vỹ Khang tất nhiên có thể đến, càng đông càng vui mà. Tôi cười nhạt, chị Bích Trâm này có phải lạc quan đến mức quên mất luôn sự nghiêm trọng của sự việc không.
Chị cứ bày hết lý do này đến lý do kia, chị bảo trong cuộc vui chị hay sao nhãng, không thể để mắt đến nhất cử nhất động của Vỹ Khang được, lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì hay làm việc gì mất khống chế thì chị không thể kịp ngăn chặn, chị năn nỉ tôi giúp chị quản Vỹ Khang, dù không phải người yêu, nhưng chị cảm nhận thấy Vỹ Khang rất coi trọng tôi.
Tôi không thể phản kháng lại được, tôi cũng không đành lòng để Vỹ Khang một mình chứng kiến sự việc đau lòng như vậy, một người như Vỹ Khang chắc chắn sẽ không vì việc này mà không đi đám cưới người anh yêu. Tôi thầm nghĩ có phải anh quá ngốc không?
"Nhưng em không có bộ đồ nào dự tiệc tử tế hết..." Tôi ái ngại nhìn chị.
"Việc đó để chị lo." Bích Trâm trả lời chắc nịch, tôi cũng đành chịu thua.
Trên con đường quay về phòng trọ, tôi cứ băn khoăn suy nghĩ mãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531895/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.