Tôi co người lại, ngồi sát vào một góc trong giường, bộ com lê tôi chỉ cởi mỗi chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi bên trong bị nhăn nhúm trông đáng thương, mất đi vẻ thanh lịch vốn có, tựa như cảm xúc trong lòng tôi vậy, vô cùng rối bời.
Tình cảm của Vỹ Khang với Liễu Trinh vốn là một tình cảm trai gái bình thường, mà vẫn đau khổ không thể đến được với nhau.
Tình cảm của tôi và Văn Khôi cơ bản người nhìn đã không thuận mắt vừa lòng, chúng tôi đang bước trên con đường chông gai và khó khăn, cả hai đứa cũng chỉ là sinh viên, còn chưa đủ lo cho bản thân. Nếu cha mẹ Văn Khôi không đồng ý thì sao?
Tôi bắt đầu lo sợ, trước đây tôi vốn không muốn có thứ tình cảm này với Văn Khôi, tôi gục mặt xuống hai cánh tay đang khoanh lại của mình tỏ vẻ bất lực.
Mạch suy nghĩ của tôi cứ càng lúc càng quấn lấy nhau mà không thể gỡ rối, thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên, tiếng kêu gọi tên tôi dồn dập:
"Tiến Bảo, Tiến Bảo, em có nghe không? Tiến Bảo."
Là anh ấy, Vỹ Khang, cổ họng tôi như mất hết cả sức lực, tôi muốn bảo anh về đi, để tôi một mình một chút, nhưng lời chẳng thể nói ra, như bị đóng băng trong suy nghĩ.
Một trận gõ cửa vội vã phút chốc cũng dần dần nhẹ lại... rồi không còn nữa, tôi đoán chừng Vỹ Khang đã về thì nghe thấy tiếng anh ấy vọng vào:
"Tiến Bảo, anh rất xúc động, xúc động vì em quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531891/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.