Lâm Tranh phát hiện mấy ngày nay Phong Duật Minh là lạ, cứ như tự dưng thất nghiệp ấy, thời gian rảnh rỗi cực nhiều. Không chơi cờ với cậu thì cùng cậu xem phim. Mới đầu Lâm Tranh không quen lắm, sau mấy ngày liên tiếp, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa nhìn bóng lưng đang chỉnh độ sáng màn hình kia nói: “Phong Duật Minh, chú nói thật với cháu đi, có phải công ty sắp phá sản rồi không?”
Phong Duật Minh xoay lại, buồn bực nói: “Cậu nghe ai nói công ty sắp phá sản.”
Lâm Tranh: “Vậy sao tự dưng chú nhàn quá vậy?”
Phong Duật Minh chọn phim xong ngồi xuống sô pha nhìn Lâm Tranh: “Cậu bảo cậu sợ nhàm chán mà?”
Lâm Tranh nghĩ cậu nhàm chán bao nhiêu ngày nay không thấy anh có hành động gì, vậy mà mấy ngày nay cứ như biến thành một người khác. Nhưng cậu quá lười đi tìm hiểu nên dựa vào thành giường bắt đầu xem phim.
Ngày hè trong phòng ấm áp, Lâm Tranh chỉ đắp nửa chăn trên bụng, duỗi thẳng chân, bàn chân lắc lư theo tiếng nhạc. Ngón chân thon dài, móng chân gọn gàng sạch sẽ sáng ngời dưới ánh trăng.
Phong Duật Minh chống đầu dựa vào sô pha, tầm mắt chuyển tử màn hình sang đôi chân ấy.
Lâm Tranh khát nước nên với lấy một chai sô đa trên bàn, định đưa cho Phong Duật Minh mở theo thói quen. Trên tay Lâm Tranh có hai vết thương đang đóng vảy, dùng sức mở chai sẽ dễ bị vỡ ra nên từ khi cậu nằm viện đến nay Phong Duật Minh luôn là người mở nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-noi/2537005/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.