Edit & Beta: SwaniSwania. Chương 83: Mê muội (10). Bùi Hồi thật sự không có kỹ thuật tránh né người khác, còn để người ta thấy rõ ràng, Tạ Tích ngay lập tức nhận ra được, thậm chí hoài nghi rằng chân tình của mình có phải đã bị cậu biết hay không. Hắn thăm dò qua vài lần, có thể do Bùi Hồi có tật giật mình, không cảm giác được, vì vậy lật đổ suy đoán mới vừa thành lập kia. Ở bên phòng thực nghiệm, dữ liệu nghiên cứu bước nhảy không gian hạt nhân xảy ra vấn đề, có một chiếc phi thuyền biến mất trên đường thực hiện bước nhảy. Tạ Tích không thể không tự mình đi giải quyết, cũng giải quyết luôn vấn đề không ổn định, bởi vậy không thể không sơ sẩy lơ là Bùi Hồi. Nhưng hắn không từ bỏ việc điều tra những người hiện tại ở bên cạnh Bùi Hồi, ngoại trừ Hạ Khả thì điều tra những người quá mức thân cận, hoặc là người tương đối ám muội. Nhưng Hạ Khả đã có bạn trai, hơn nữa Bùi Hồi đã thể hiện thái độ rõ ràng cho thấy cậu và Hạ Khả chỉ là bạn bè. Còn ba tháng nữa là tới ngày Bùi Hồi thi đại học, Tạ Tích không định trong khoảng thời gian này phá hoại quan hệ ổn định giữa hai người. Đợi đến khi Bùi Hồi thi xong đại học, lại chính thức nói chuyện một chút. Hắn ở bên này tính toán như vậy, Bùi Hồi ở bên kia vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng. Hai bên cứ như vậy mà trầm mặc vượt qua, một đoạn thời gian này nhìn như bình tĩnh kì thực là mạch nước ngầm chảy mãnh liệt, mãi đến tận sau một tháng Bùi Hồi thi xong đại học, thành tích được gửi tới, cậu rất nhanh liền đăng ký khoa Thương mại của một trường Đại học ở cách xa tinh cầu Thủ Đô. Lúc Tạ Tích nhận được tin tức này, chạy về nhà không ngừng nghỉ. Lúc rời khỏi phòng thực nghiệm, đầy người là sương lạnh, tất cả tổ viên đều câm như hến, căn bản là không dám tiến lên nói chuyện với hắn vào lúc này. Bởi vì tiến sĩ Tạ lúc này, thật giống như là đi bắt gian. Vừa bước ra khỏi phòng thực nghiệm, Tạ Tích bấm dãy số điện thoại Bùi Hồi, nghe bốn năm tiếng 'tút' mới nghe thấy bên kia nghe máy, tâm tình phiền não như bị rót nước đá của hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt. —— Nhưng đây không có ý nghĩa là hắn không buồn không phẫn nộ. Tạ Tích lạnh giọng nói rằng: "Nếu như đang ở bên ngoài, lập tức trở về nhà. Hai mươi phút nữa tôi về đến, sẽ chờ em hai mươi phút." Nói xong, cắt đứt truyền tin. Bùi Hồi không thể làm gì khác hơn là nói tạm biệt với Hạ Khả, Hạ Khả lần thứ hai dò hỏi hắn: "Bùi Hồi, cậu nhất định phải rời tinh cầu Thủ Đô đi tinh cầu khác học đại học sao? Giao thiệp của tiến sĩ Tạ hầu như đều ở tinh cầu Thủ Đô, ở lại đây đối với cậu mà nói là tương đối tốt." Bùi Hồi: "Những người đó có giao thiệp với chú Tạ, không phải là với tôi. Bản thân tôi kinh doanh cũng muốn tự tạo các mối quan hệ của riêng mình, còn nữa tôi cùng chú Tạ cũng không cùng một lĩnh vực, giao thiệp của chú ấy đối với tôi mà nói không có tác dụng. Trường đại học kia cũng rất tốt, nếu không cậu cũng đâu chọn học ở đó, đúng không?" Hạ Khả nhún nhún vai: "Chỉ mong là như thế." Trên thực tế, điều cô thật sự lo lắng chính là sợ tiến sĩ Tạ sẽ tức giận. Bảo bối mình trăm cay ngàn đắng nuông chiều che chở nuôi lớn lên, sẽ có một ngày, cánh cứng rồi liền bay mất. Tạ chó kia không đau đớn sao được? —— Ủa chờ chút, cô mới vừa gọi tiến sĩ Tạ là cái gì? Hạ Khả lẩm bẩm thì thầm: "Mình vô cùng kính yêu tiến sĩ Tạ, sùng bái không thôi, hắn là ngọn đèn sáng, là thần tượng trên con đường nghiên cứu khoa học của mình." Tuyệt đối không được nói năng lỗ mãng. Bùi Hồi về đến nhà nhanh hơn Tạ Tích một bước, đợi một lúc, Tạ Tích cũng quay về. Hắn đứng ở chỗ huyền quan lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Hồi một cái, sau đó cởi áo khoác xuống, tiện tay máng lên móc áo, vừa đi vừa kéo ca-ra-vat xuống. Tạ Tích đối với một số chi tiết nhỏ có yêu cầu cực kỳ hà khắc, ví dụ như đi làm phải mặc chính trang. Phòng thực nghiệm có mấy bộ quần áo để thay, mỗi tháng đều sẽ bổ sung thay mấy bộ đồ mới. Khi hắn đến phòng thực nghiệm, hoặc là khi rời đi, sẽ mặc chính trang. Đương nhiên Tạ Tích là sẽ không thừa nhận chuyện hắn yêu cầu hà khắc với mỗi chi tiết nhỏ, đối với điều này hắn đơn giản giải thích là để thuận tiện đi xã giao. Dù sao, thỉnh thoảng sẽ có những lời mời không thể từ chối. Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn Tạ Tích, ngồi nghiêm chỉnh. Chẳng biết vì sao, cậu đột nhiên có chút sốt sắng, bởi vì dù là lúc Tạ Tích kéo ca-ra-vat xuống cũng không có dời ánh mắt khỏi người cậu. Ánh mắt kia băng lãnh như lưỡi dao sắc bén, cắt nát chiếc dù bao vây lấy hắn, đem toàn bộ bí mật bên trong lộ ra ngoài. Tạ Tích tiện tay ném ca-ra-vat lên trên móc áo, không quay đầu lại nhìn, vứt đến vô cùng chuẩn. Chân dài sải bước lớn, vượt mấy bước đi về phía trước, ngồi xuống. Đối mặt với Bùi Hồi, khoảng cách không xa không gần, nhưng lại sản sinh một loại cảm giác ngột ngạt đáng sợ. Bùi Hồi kiên trì nói: "Chú Tạ, chú tìm tôi có việc gì sao?" Tạ Tích mở miệng: "Tôi đã thấy nguyện vọng đăng ký đại học của em, tại sao không chọn đại học ở tinh cầu Thủ Đô?" Bùi Hồi sửng sốt một hồi, mới do dự trả lời: "Khoa tôi chọn chính là khoa Thương mại, khoa Thương mại đại học tinh cầu Thủ Đô không tính là tốt nhất." "Vậy khoa Thương mại của trường đại học em chọn kia là tốt nhất? Hồi Hồi, đừng gạt tôi." Thanh âm của Tạ Tích đều lạnh xuống, hắn chiếu từ trong quang não ra một phần dữ liệu so sánh. "Khoa Thương mai của trường đại học mà em chọn kia tại mấy năm trước xác thực rất huy hoàng, nhưng mấy năm gần đây chưa từng xuất hiện học sinh tương đối ưu tú, trường hợp người thành công cũng giảm bớt. Trái lại với đại học tinh cầu Thủ Đô, trong mấy năm qua phát triển càng ngày càng tốt, đến năm nay đã xếp hạng thứ nhất. Nếu như em thật sự muốn chọn khoa Thương mại, phải biết rằng đại học tinh cầu Thủ Đô mới là tốt hơn." "Hiện tại em lại nói với tôi, khoa Thương mại ở đại học tinh cầu Thủ Đô không tính là tốt nhất. Hồi Hồi, em học được cách nói dối tôi từ khi nào?" Lời nói dối của Bùi Hồi dễ dàng bị đâm thủng, lại càng sợ lời nói dối về tình cảm cậu vẫn luôn che giấu bị đào móc ra. Đến lúc đó, thái độ của Tạ Tích sẽ khiếp sợ, chán ghét cùng tránh né, đây mới thật sự là nỗi sợ hãi của cậu. Vì vậy, Bùi Hồi cúi đầu nói rằng: "Không cần biết đại học tinh cầu Thủ Đô tốt bao nhiêu, tôi chính là muốn học đại học ở tinh cầu khác." "Hồ đồ." Tạ Tích hạ giọng mắng: "Em xem tiền đồ của mình là trò đùa? Hay là muốn trốn thoát khỏi tôi?" Tâm lý Bùi Hồi cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu phủ nhận: "Không phải... Không phải như vậy, tôi chỉ là muốn rời tinh cầu Thủ Đô, bạn học của tôi đều tình nguyện đi những tinh cầu khác —— tại sao tôi không thể lựa chọn đi những tinh cầu khác học đại học mà phải ở lại tinh cầu Thủ Đô?" Ánh mắt Tạ Tích như dòng suối trong, dường như muốn đem hết những bí mật mà Bùi Hồi dấu trong lòng soi ra đến, đặt ở bên ngoài mà nói. Hắn quả thật cũng sẽ đem hết thảy bí mật của mình ra bên ngoài, đương nhiên là bí mật ẩn giấu sâu bên trong, chỉ là hai bên vẫn còn chưa hiểu ý nhau. "Hồi Hồi, nếu như em thật sự muốn đi tinh cầu khác học đại học, như vậy ban đầu sẽ không liều mạng muốn thông qua kỳ thi để lấy quyền cư trú tại tinh cầu Thủ Đô. Thời gian năm năm, vừa đủ để em hoàn thành học nghiệp cũng như đủ để xin quyền cư trú mới. Nhưng là bây giờ, thời gian chỉ mới qua nửa năm, em liền ở trước mặt tôi nói rằng mình muốn đi tinh cầu khác, em cảm thấy rằng tôi sẽ tin?" Nửa năm trước, chí nguyện của Bùi Hồi vẫn không có thay đổi. Nửa năm sau, tất cả mọi thứ đều đột nhiên thay đổi. Lẽ nào, cậu thật sự phát hiện ra tình cảm của hắn? Cho nên mới muốn trốn tránh, không tiếc sức vung ra những lời nói dối sứt sẹo, cẩn thận trốn trốn tránh tránh, không dám đối diện tầm mắt của hắn, sợ phải thân cận với hắn. Thậm chí ngay cả quyền cư trú vất vả lắm mới xin được cũng không cần, hoảng quá không biết làm sao liền chọn cách chạy trốn tới tinh cầu khác. Tạ Tích mạnh mẽ nhắm mắt lại, hít sâu một cái: "Em là muốn trốn tôi, có đúng không?" Bùi Hồi vừa định phủ nhận, Tạ Tích lập tức ngắt lời cậu: "Còn muốn ở trước mặt tôi nói dối tới khi nào?! Đừng nói là em, dù là kẻ giảo hoạt nhất đến trước mặt tôi nói dối, cũng bị tôi nhìn ra được. Huống hồ em là một tay tôi nuôi lớn, tôi liếc nhìn một cái liền biết em có ý nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, em ở trước mặt tôi nói dối, đã từng thành công sao?" Bùi Hồi không phục: "Chẳng lẽ không có?" Tạ Tích lạnh nhạt: "Em muốn nói tới những lời nói dối sức sẹo mà tôi luôn cố gắng dung túng cho qua kia?" Bùi Hồi cúi đầu, kéo kéo góc áo. Trong lòng lại nói, bí mật lớn nhất của cậu còn chưa bị phát hiện, còn không phải là cậu đã thành công lừa được rồi sao. Nhìn cậu không có ý hối cải nhận sai, Tạ Tích cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: "Bỏ nguyện vọng kia, chọn lại là học đại học tinh cầu Thủ Đô." Muốn chạy trốn? Cũng đừng nghĩ, phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn. Bùi Hồi: "Tôi không đồng ý. Tôi sẽ không thay đổi, tôi không muốn ở lại tinh cầu Thủ Đô. Chú Tạ, chú nuôi tôi mười mấy năm, tôi rất cảm kích. Nhưng là, chú bây giờ không phải là người giám hộ của tôi nữa, nói thật, chú không có quyền quyết định cuộc đời của tôi. Tôi muốn đi đâu, chú đều không có quyền xen vào. Còn chuyện học phí, thành tích của tôi cũng đủ để xin học bổng nhập học miễn phí." Câu đứng lên, nghiêng mình với Tạ Tích: "Cảm ơn chú những năm này đã bồi dưỡng tôi, sau này tôi sẽ báo đáp chú." (mọi người nhớ là khi này BH chỉ dùng 1 chữ 'Thúc' thể hiện sự xa cách nha) Tạ Tích lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ, lạnh lùng nhìn Bùi Hồi, biểu tình tối tăm không rõ. Vốn là phẫn nộ ngập trời như làn sóng, thế nhưng sau khi nghe xong lời nói phân rõ ranh giới kia của Bùi Hồi, trái lại là bình tĩnh xuống. Lòng không còn chập trùng, hoàn toàn tĩnh mịch, bóng tối bao trùm, không có chút ánh sáng nào. Vốn là khắc chế, lòng mềm dạ yếu, nghĩ là phải từ từ theo đuổi cậu, chờ cậu lớn lên, chờ cậu hiểu rõ ràng, chờ cậu có thể tiếp thu. Nhưng mà đứa nhỏ vô tri này, cứ cố tình kích thích hắn hết lần này đến lần khác, làm cho hắn mất đi kiên trì. Tạ Tích rút ra một điếu thuốc, nhen lửa, hút một cái, phun khói ra. Xuyên qua làn khói thuốc lượn lờ nghe được một giọng nói, rất nhẹ, nhẹ như làn khói thuốc kia. "Hoặc là chính em tự thay đổi nguyện vọng, hoặc là tôi động thủ đi thay đổi. Hồi Hồi, em biết tôi có thể làm cho em cả đời này cũng không thể rời khỏi tinh cầu Thủ Đô." "Ngoan, đừng chọc tôi tức giận." "Chỉ là em đã nhắc nhở tôi vài điều, hiện tại tôi không phải là người giám hộ của em, bản thân chúng ta cũng không có liên hệ máu mủ. Cho nên... Nếu muốn làm chút chuyện gì, cũng sẽ không vi phạm pháp luật cùng đạo đức." Bùi Hồi có chút bất an, nghe Tạ Tích nói, vừa cảm thấy không hiểu, cũng vừa có chút rõ ràng. Nói chung, cậu rất kinh hoảng. Tạ Tích giơ tay: "Đến bên cạnh tôi." Trái lại Bùi Hồi lui về phía sau, đột nhiên quay người muốn chạy. Tạ Tích lao ra ngăn chặn cậu, vốn dĩ hắn xuất thân từ trong quân đội ra, thân thủ tốt đến nỗi bây giờ cũng không có giảm đi. Hành động của Bùi Hồi hoàn toàn bị hắn kiềm chế lại, không thể động đậy, cậu chỉ có thể đá vài cái nhẹ vào cẳng chân người kia. "Chú, chú Tạ..." Cậu cầu khẩn. Tạ Tích cười khẽ, mũi hắn cà cà tóc cùng lỗ tai Bùi Hồi: "Giảo hoạt. Nhưng lại vô dụng, ai cho phép em không nghe lời." "Tôi đã nhiều lần cho em cơ hội, nhưng em cố tình không nghe lời, không nên ép tôi." Tạ Tích than thở: "Hồi Hồi à, tôi không thích sử dụng bạo lực, không thích dùng thủ đoạn cưỡng ép, đó là cách làm bết bát vô năng nhất. Nhưng cũng là cách làm có hiệu quả nhất." "Em đó, không biết kiên trì. Chờ tôi không tốt sao?" Tại sao lại muốn vội vã bỏ chạy chứ? Tạ Tích ngửi ngửi cần cổ Bùi Hồi, đột nhiên há miệng ra cắn một cái xuống, tại vị trí trên bả vai. Nếm được mùi vị tanh ngọt mới mở miệng, từng chút từng chút liếm sạch sẽ máu chảy ra. Bùi Hồi đau đến nghẹn ngào rên một tiếng, sợ đến run lẩy bẩy: "Chú Tạ, chú —— " "Sợ?" Một tay Tạ Tích rảnh rỗi, vỗ nhẹ lưng Bùi Hồi: "Sợ cái gì? Chuyện sớm hay muộn thôi." Bùi Hồi: "Cái gì?" Tạ Tích: "Giữa tôi và em đã sớm có hôn ước. Ngược lại, em cũng đã thành niên, tuổi tác phù hợp quy định kết hôn. Chọn ngày tháng tốt, chúng ta liền đi kết hôn." Sơn cùng thủy tận (bị dồn đến bước đường cùng),phải tìm cách xoay chuyển tình thế. Nhưng mà giờ phút này Bùi Hồi không có tâm tư nghĩa đến những thứ này, mà càng khiếp sợ hơn với hai chữ hôn ước trong miệng Tạ Tích. Cậu thất thanh hỏi ngược lại: "Không phải là chú muốn bội ước sao?" Lúc trước cha cậu cứu Tạ Tích, yêu cầu Tạ Tích phải cưới cậu. Tạ Tích hủy diệt hết tất cả chứng cứ ghi âm, chỉ đem cậu về nuôi. Khi đó hắn còn lạnh lùng cảnh cáo cậu, không nên vọng tưởng thông qua hôn ước này có thể áp chế hắn, làm ra những chuyện ngu xuẩn. Hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của một đứa nhỏ mới bảy tuổi không có nhà để về. Tạ Tích: "Mấy băng ghi âm mà thôi, sửa lại rất dễ. Nhân chứng vật chứng đều có, tôi cuối đến thực hiện ước định rồi đây, Hồi Hồi." Bùi Hồi nín nửa ngày, mới nghẹn ra hai chữ: "Vô liêm sỉ." P/s: nhà ngoại "Vô sỉ +n"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]