Edit & Beta: SwaniSwania. Chương 80: Mê muội (7). Mười tám tuổi Bùi Hồi thành niên, thuận lợi thông qua kỳ thi lấy quyền cư trú lại tinh cầu Thủ Đô, nhưng không phải là quyền cư trú vĩnh viễn, thời gian chỉ có năm năm. Quyền cư trú vĩnh viễn không dễ dàng lấy được như vậy, dù sao một khi lấy được quyền vĩnh viễn tại tinh cầu là có thể hưởng thụ những chính sách ưu đãi. Tinh cầu Thủ Đô hàng năm phải xử lý vô số đơn xin quyền cư trú từ người của các tinh hệ, có thể thông qua kỳ thi lấy được năm năm cư trú đã chứng minh Bùi Hồi rất ưu tú. Thân phận cậu vốn dĩ là cô nhi Khu 13 tinh cầu Beta, điều này đại biểu cậu càng khó có thể xin được quyền cư trú hơn so với những người khác. Đương nhiên nếu như có Tạ Tích đứng ra thì lại khác, trong hai năm này, hắn cũng nhả ra vài lời nói ý muốn trợ giúp Bùi Hồi. Bùi Hồi cự tuyệt. Cậu biết Tạ Tích dựa vào chính mình nhận được quyền cư trú vĩnh viễn, cậu được hắn nuôi lớn như vậy, khẳng định cũng có thể. Cậu không muốn mình trở thành vết nhơ của Tạ Tích. Tạ Tích tại trong thời gian hai năm nghiên cứu ra bước nhảy hạt nhân qua không gian, đã thành lập các trạm trọng điểm ở mỗi tinh hệ khác, cũng thuận lợi hoàn thành bước nhảy không gian lần thứ nhất cho quân đội. Trước mắt, Tạ Tích đang tiến hành dò xét tính ổn định của bước nhảy cùng cơ trạm. Hắn liền một cái trở thành danh nhân nổi tiếng của tinh hệ, thậm chí bởi vì tuổi còn trẻ, vì có tướng mạo và tài năng mà rất được nhiều người biết đến. Dù cho Tạ Tích rất kín tiếng, quanh năm suốt tháng cũng sẽ bị lộ ra hai, ba tấm ảnh. Mấy chương trình phỏng vấn gì đó càng chưa bao giờ nhận, điều này làm cho hắn càng thêm bí ẩn. Người hâm mộ hắn không ít, hơn nữa phần lớn là fan liều chết trung thành, nhưng vẫn là fan IQ cao liều chết trung thành. Quân-chính-thương, tất cả đều không thể chờ được nữa muốn tạo quan hệ với Tạ Tích. Đầu của hắn là những ý nghĩ thiên tài, thí nghiệm, sáng lập cực đại, lợi ích không thể tưởng tượng được, hơn nữa còn là lợi ích cực lớn có tính kéo dài. Lúc Tạ Tích được Tạ gia nhận về, rất nhiều người không coi trọng, sau lưng tùy ý đàm tiếu trào phúng Tạ gia đã làm ra một quyết định sai lầm. Bởi vì hắn là người từ tinh cầu Beta đi ra, mọi người đều biết, tinh cầu Beta sản xuất nhiều rác thải. Mà từ trước đến giờ Tạ gia sáng suốt giàu có lại nhận về một tên rác rưởi, bôi nhọ chính cửa nhà mình. Bây giờ nhìn lại, kẻ ngu xuẩn mới chính là bọn họ. Khi Tạ Tích được nhận về tới, rõ ràng là không thể dự đoán được tài phú. Vì vậy cũng tương tự, lúc Tạ Tích mang về một cô nhi từ tinh cầu Beta rồi trở thành người giám hộ của cậu, không có ai dám cười nhạo. Bọn họ từ từ quan sát, ai biết là lần này hắn mang đến dạng yêu nghiệt gì nữa? Mười một năm trôi qua, không thể phủ nhận Bùi Hồi ưu tú, chỉ là so với Tạ Tích cũng có chút chênh lệch. Đám người quân-chính-thương kia vốn luôn đưa mắt nhìn trên người Bùi Hồi xong rồi dời đi, nhưng lại vì thái độ của Tạ Tích mà dịch trở về, suy nghĩ có lẽ sẽ chiếm được chỗ tốt. Tạ Tích đem Bùi Hồi bảo vệ rất tốt, những kẻ kia muốn thông qua lừa gạt, lợi dụng Bùi Hồi để tới gần hắn lấy được lợi ích, hắn không để bọn họ tới gần Bùi Hồi trong vòng ba mét. Bùi Hồi đối với việc này, cũng không phải là không có chút cảm giác nào, cậu tin tưởng phán đoán của Tạ Tích. Bùi Hồi càng thâm nhập vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật đổi mới, thì càng thán phục sùng bái Tạ Tích. Cùng lúc đó, cậu biết mình không có thiên phú tại lĩnh vực khoa học kỹ thuật đổi mới, cho nên lên đại học quyết định chọn khoa Thương mại. Vốn là muốn thương lượng với Tạ Tích, mà vừa vặn đoạn thời gian đó Tạ Tích ở thời khắc mấu chốt nhất, gần một tháng chưa có trở về. Bùi Hồi liền chờ thi xong, có thành tích rồi lại nói. Thời gian cách cuộc thi còn nửa năm. Khi cậu thông qua kỳ thi lấy được quyền, Tạ Tích đặc biệt xin nghỉ trở về chúc mừng cậu. Bùi Hồi rất vui mừng, đi theo xoay quanh bên người Tạ Tích bận trước bận sau, nụ cười trên mặt không khép. Thấy bóng dáng Tạ Tích, lập tức bưng lên cái đĩa đưa tới: "Chú Tạ, ngày mai chú thật sự nghỉ hè à?" Tạ Tích đem nồi cá đã nấu xong ra, thuận miệng đáp: "Không phải đã nói là chú đã sớm xin nghỉ, ngày mai cùng cậu đi chơi sao?" Bùi Hồi hưng phấn nói rằng: "Chúng ta đi Hải tinh chơi đi. Tôi có tìm hiểu một chút, từ tháng một đến tháng ba là thời điểm đi du lịch Hải tinh tốt nhất, hơn nữa ngày mai chưa là kỳ nghỉ, sẽ không quá đông đúc." Hải tinh là một tinh cầu cách tinh cầu Thủ Đô không xa lắm, có thắng cảnh đẹp hay được mọi người chọn nghỉ phép, 97% diện tích là biển. Hơn nữa một năm bốn mùa ấm áp như Xuân, cảnh đẹp như tranh vẽ, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon. Rất lâu từ trước Bùi Hồi đã quyết định muốn đi du lịch ở Hải tinh, đến cả kế hoạch đi du lịch cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Điều duy nhất cảm thấy phiền phức, chính là Tạ Tích không có kỳ nghỉ nhất định. Nếu như không có Tạ Tích đi cùng, như vậy chuyến du lịch hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại vừa vặn, thừa dịp Tạ Tích xin nghỉ, cùng nhau đi du lịch. Tạ Tích: "Từ tinh cầu Thủ Đô qua Hải Tinh cần ba tiếng, thời gian vừa đủ. Hành lý đều chuẩn bị xong rồi?" Bùi Hồi lập tức chạy trở về phòng đẩy ra hai cái vali hành lý, còn mang theo kính mát che ánh sáng mặt trời: "Sớm đã chuẩn bị xong! Tôi ngay cả vé máy bay cũng đặt xong rồi." Ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy mặt như viết 'Mau khen tôi một cái'. Tạ Tích bật cười, đè lại mặt cùng một bên cổ Bùi Hồi, hướng trên trán của cậu hôn một cái: "Hành động rất nhanh, không tồi." Bùi Hồi hừ hừ, kiêu ngạo mà nhếch cái đuôi lên. Sau khi cơm nước xong, Bùi Hồi chơi quang não nửa giờ, Tạ Tích liền giục cậu: "Đi học bài." Bùi Hồi khóc lóc van nài cầu xin chơi thêm nữa giờ, sau khi chơi xong còn muốn xin thêm tiếp, từ giọng nói nhỏ nhẹ đến khóc lóc om sòm lăn lộn, Tạ Tích vẫn không nhả ra. Sau đó hắn trầm mặt xuống, Bùi Hồi mới ảo não rút lại vai lăn đi phòng sách học bài. Tạ Tích lắc đầu bất đắc dĩ, thừa dịp mở ra truyền tin video, chỉ huy tổ viên phòng thực nghiệm tiếp tục công việc từ xa. Thân là một tiến sĩ cuồng công việc, cho dù là ở lúc nghỉ phép cũng sẽ nắm chặt tất cả khe hở thời gian thúc giục mọi người. Một lần bận, liền vùi đầu bận việc đến đêm khuya. Mí mắt Tạ Tích hơi nhảy lên, liếc nhìn thời gian liền nói với tổ viên: "Đêm đã khuya, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi." Nói xong, đóng lại video, đứng dậy đi đến phòng khác, không thấy Bùi Hồi ở bên trong. Vì vậy liền đi đến phòng cậu tìm, vẫn không có nhìn thấy người. Cuối cùng là nghe được tiếng nước ào ào từ phòng tắm trong phòng ngủ của hắn, Tạ Tích liền quay người đến tủ treo quần áo lấy ra một áo choàng tắm để trên giường. Phòng tắm của hắn có bồn tắm cùng với rất nhiều thiết bị hiện đại, thậm chí còn có hương huân, tinh dầu thơm, ở đây, tắm trở thành một chuyện mà hắn vô cùng hưởng thụ. Bùi Hồi thích nhất là lén chuồn vào phòng tắm của phòng hắn tắm rửa, nhưng Tạ Tích vẫn luôn cấm cậu tiến vào. Trước kia là bởi vì bồn tắm là không gian riêng, không thích Bùi Hồi đi vào. Sau đó lại là vì Bùi Hồi ngâm vào liền không đứng lên nổi, có lần ngâm bồn đến ngất đi, nếu không phải còi báo động trong nhà vang, cậu có khả năng vì nghẹt thở mà đi đời luôn. Sau lần kia, Tạ Tích giận tím mặt, nghiêm khắc cấm cậu một mình tiến vào buồng tắm. Nếu như muốn đi vào, nhất định phải có hắn ở nhà, hơn nữa còn yêu cầu thời gian tắm bao lâu. Tạ Tích nhìn đồng hồ, gõ gõ cửa: "Hồi Hồi, đừng ngâm quá lâu, có thể đi ra rồi." Bùi Hồi không trả lời, trong phòng tắm cũng mất âm thanh tiếng nước. Tạ Tích nhíu mày, trước mắt hiện lên cảnh tượng Bùi Hồi ngất xỉu ở bên trong ngày trước, ngay lập tức liền muốn đạp cửa. Mới vừa đặt tay lên đồ vặn cửa, cửa liền mở ra từ bên trong. Tạ Tích ngẩng đầu, người đối diện một thân hơi ẩm, Bùi Hồi bị ngâm đến trắng trẻo mũm mĩm, hắn khó giải thích được hơi ngưng hô hấp, không khỏi đưa ánh mắt qua nhìn chỗ khác. "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ngâm bồn lâu, cậu liền ở bên trong xem phim?" Bùi Hồi chột dạ, kéo kéo áo sơ mi: "Không có." Tạ Tích bị động tác này của cậu hấp dẫn, nhìn sang mới phát hiện cậu mặc một kiện áo sơ mi rộng lớn, thân dưới đại khái là mặc quần lót. "Mặc ít như thế dễ sinh bệnh, nhanh đi thay quần áo." Bùi Hồi chậm rãi đi ra, vừa đi vừa mở ra áo sơ mi nói rằng: "Quên mang quần áo đi vào, quần áo dơ lúc nãy cởi ra đều bị hơi nước làm ướt rồi." Tạ Tích ngẩng đầu, đối mặt gương trong phòng tắm, vừa vặn thấy một màn cực kỳ kích thích. Gương đối diện giường, mà Bùi Hồi cởi áo sơ mi đang đưa lưng về phía gương, cậu khom lưng lấy áo tắm để trên giường. Cái góc độ này vừa vặn phác hoạ ra độ cong phần lưng vô cùng đẹp đẽ, còn có vị trí nơi eo, phần eo dưới quần lót màu trắng. Quần lót ôm có chút chặt, vững vàng bao lấy hai cánh mông thịt cong tròn mềm mại. Hai cái chân dài trắng nõn, xương chân thẳng tắp, khiến người vừa thấy liền muốn nhìn lên phần eo mông. Hầu kết Tạ Tích lăn lên lăn xuống, không nỡ dời đi ánh mắt, càng không nỡ nháy mắt. Tâm lý ngứa ngáy, khó giải thích được giống như có hạt giống nào đó tiến vào, chính lúc này nảy mầm, đỉnh nhọn phá bùn đất, từ từ khỏe mạnh phát triển. Nhưng hạt giống đó sinh trưởng ở nơi tối tăm không có mặt trời, không thấy được ánh sáng. Tạ Tích chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng lắm mới khắc chế được, lặng yên đem hạt giống kia gieo xuống, rồi lại chặn ngang hạt giống mọc rễ nẩy mầm. Khàn tiếng nói nói rằng: "Mặc quần áo xong liền tự trở về phòng của mình ngủ đi." Bùi Hồi cột thắt lưng, nghe vậy thất vọng không thôi: "Tôi còn tính ngủ chung với chú đêm nay." Đã là thanh niên trưởng thành, vừa vặn mười tám tuổi, độ tuổi tươi đẹp nhất. Bề ngoài, xương cốt, đều ở mức độ thế giới tinh thần cùng thế giới tâm linh phát triển tốt nhất, rực rỡ nhất, sức sống bừng bừng, nhất là câu tâm câu hồn người. Như bên trong cổ văn của bọn họ kể, ma mị, chẳng sợ là không hề có ý định câu dẫn, cũng không ai chạy trốn khỏi được. Ai cũng đều muốn vĩnh viễn giữ lấy điều tốt đẹp nhất, bao gồm cả con người. Thanh niên vô tâm câu dẫn bên tai Tạ Tích, như xuân dược mãnh liệt nhất thế gian, cũng như một đốm lửa rơi vào đống cỏ khô, 'Oanh' một tiếng, lửa cháy lan ra cả đồng cỏ, bất kỳ chỗ nào bị lửa đi qua cũng không may mắn thoát được "Chú ơi?" Lý trí Tạ Tích tỉnh lại, cố gắng giữ tỉnh táo, khắc chế chính mình, hắn kiên trì để Bùi Hồi rời đi: "Chú còn có chút dữ liệu cần phải xử lý, cậu đi về ngủ trước đi. Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm." Bùi Hồi tiếc nuối: "Cũng được, chú cũng đi ngủ sớm một chút." Lúc đóng cửa lại còn liếc nhìn Tạ Tích, thấy Tạ Tích vẫn đưa lưng về phía cậu không có ý muốn đổi, cảm thấy có chút mất mát. Cậu chỉ muốn thân cận với Tạ Tích hơn một chút, nói chuyện phiếm với hắn, bàn luận một chút về chuyện du lịch. Đồng thời, cũng là nhớ nhung hơi ấm ngủ chung thôi. Bùi Hồi không có tâm câu dẫn, cậu chỉ muốn nhận lấy ấm áp và thân cận. Nhưng mà những điều này ở trong mắt của đàn ông trưởng thành xem ra, chính là có ý định câu dẫn. Tạ Tích đại khái là cảm thấy chính mình quá bận rộn, bận rộn quá nên mới khiến dữ liệu soán hết tất cả amin phân bố từ đại não, nên mới có thể khiến hắn cảm thấy phấn khởi khi nhìn con nuôi do mình nuôi lớn thay đồ. Hắn đi uống rượu, uống rất nhiều, muốn để cho chính mình bình tĩnh. Cuối cùng là say ngất ngây. Tửu lượng của Tạ Tích rất tốt, có thể uống đến say ngất ngây, nên tưởng tượng là hắn uống được nhiều bao nhiêu. Trong mơ, thanh niên tóc đen ướt, cả người chỉ mặc một cái quần lót, lộ ra cặp đùi trơn bóng. Đưa lưng về phía hắn, khom lưng tìm kiếm cái gì ở trên giường. Tạ Tích đi tới, áp đảo cậu, tùy ý làm bậy trên người cậu. Hai má Bùi Hồi ửng hồng, từ trong mắt chảy xuống từng giọt nước mắt do kích thích quá độ, hai tay nắm bờ vai hắn, muốn chống cự thế nhưng chỉ nhận lại sự trấn áp vô tình. Cậu bất lực liền chọn tin cậy dựa sát vào trong lồng ngực của hắn, thừa nhận tất cả những gì hắn cho, dưới sự kích thích cực độ đạt đến đỉnh cao. Tạ Tích bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt nổi lên ý lạnh, cực kỳ dọa người. Hắn không nói lời nào đứng dậy, tiến vào trong phòng tắm giải quyết. Sau khi giải quyết xong, liền đi ra tìm ống thuốc giải rượu tự tiêm vào. Sau khi tỉnh rượu, chân chính đối diện với dục niệm của bản thân. Trong mơ, hắn cưỡng bách con nuôi do tự tay mình nuôi lớn. Bùi Hồi tại thời điểm kia gào khóc đặc biệt dụ người, trong mơ Tạ Tích không thể khống chế hưng phấn, càng phát điên mà bắt nạt Bùi Hồi. Tạ Tích đánh bật lửa đốt cháy một điếu thuốc, nghĩ ngợi chính mình quả nhiên là một tên cầm thú. Thế mà đối với con nuôi do chính mình nuôi lớn nổi lên loại ý nghĩ kia, hơn nữa còn hoàn toàn không có ý muốn buông tay. Cho dù là xuống địa ngục, tựa hồ cũng không nỡ lòng vứt bỏ Bùi Hồi. Tay Tạ Tích run run, đốt sạch một bao thuốc lá lớn, ngồi hứng gió lạnh cả đêm. Sang ngày hôm sau liền bị bệnh, kế hoạch đi du lịch ở Hải Tinh cũng tiêu luôn. So với thất vọng, Bùi Hồi càng lo lắng cho sức khỏe của Tạ Tích, bận bịu phía trước phía sau chăm sóc hắn. Tạ Tích đột nhiên nắm chặt tay Bùi Hồi, ánh mắt hắn băn khoăn nhìn cậu một hồi, cuối cùng buông tay ra đối mặt với cậu nói: "Em bây giờ vẫn còn có cơ hội." Bùi Hồi không rõ: "Cái gì?" Tạ Tích lại không nhắc nhở gì thêm, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu. Ánh mắt kia rất thâm trầm, Bùi Hồi nhìn không hiểu, không hiểu sao lại cảm thấy một trận lạnh lẽo. P/s: Tạ Tích nhận ra tình cảm của mình với Bùi Hồi rồi, nên t đổi xưng hô em-tôi nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]