Edit & Beta: SwaniSwania.
"Sống nửa cuộc đời không có mẹ cũng không có vợ, để rồi chết qua loa vì bệnh. Khi mẹ tôi còn sống, từng đi cầu sinh cao tăng kéo dài mạng cho tôi." Tạ Tích cười cười: "Tôi cũng không nghĩ tới mình có thể sống đến bốn mươi tuổi."
Lòng Bùi Hồi tràn ngập cảm giác không đành: "Tạ tiên sinh, có tôi ở đây, ngài tuyệt đối có thể sống lâu trăm tuổi." Câu nói này, cậu đã nói ra không dưới ba lần.
Tạ Tích ngước mắt: "Trước đây khi chưa gặp em, chuyện sống hay chết đối với tôi mà nói không có gì khác nhau. Hiện tại, tôi muốn sống thật dài thật lâu, chỉ có em mới có thể giúp tôi sống lâu trăm tuổi. Hồi Hồi, em nói xem tôi làm sao có thể không động tâm được?"
Bùi Hồi có chút khổ não: "Có lẽ chỉ là ảo giác? Bởi vì tôi đối xử tốt với ngài, tận tâm tận lực, cho nên ngài cảm động mà tưởng lầm là tình yêu."
Tạ Tích lẳng lặng nhìn cậu, mãi đến tận khi Bùi Hồi chột dạ nói không ra lời. Hắn mới mở miệng: "Hồi Hồi cảm thấy tôi ngay cả cảm động hay tình yêu cũng đều không phân biệt được?"
Bùi Hồi ho nhẹ: "Cái đó...nói không chừng."
Tạ Tích liền ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Nếu như chỉ là cảm động, tôi tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình dục đối với em."
Sau đó hắn chỉ thấy gương mặt bạch ngọc kia nhiễm phải tầng mây đỏ, còn nhẹ nhàng run rẩy, đặc biệt đáng yêu. Không nhịn được duỗi ra đầu lưỡi liếm một chút, thanh niên trong lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-noi-chuyen-phong-nguyet-ga-cho-ac-quy/1683172/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.