Edit & Beta: SwaniSwania. Chương 46: Phiên ngoại - Giang hồ đồng quy (cùng đi). Bùi Hồi khoác một kiện áo đơn, lau tóc đi ra. Tạ Tích một bên tay cầm cuốn sách, một bên chú ý nhiệt độ nước nóng, vừa thấy Bùi Hồi liền đem cuốn sách để ở bên cạnh, tiếp nhận khăn vải lau tóc thay y. Bùi Hồi gảy bình trà, đem lá trà đặt trong lòng bàn tay ngửi ngửi: "Hương vị không tồi." Tạ Tích liếc mắt: "Trà mới." Lá trà bên trong bình trà trọng lượng chỉ khoảng nửa lạng, chất lượng lá trà trước đây hắn uống toàn là trà đỉnh cấp có tên tuổi. Với tính cách của Tạ Tích dĩ nhiên không chỉ mua một hai cân? Bùi Hồi đem nghi hoặc hỏi ra. Tạ Tích nói rằng: "Năm lượng bạc, đành chỉ mua nửa lạng trà." Lòng bàn Bùi Hồi tay run lên, mặc dù y sinh hoạt ở trên đảo mấy năm cũng biết giá hàng bên ngoài. Năm lượng bạc đủ để một nhà bách tính bình thường tiêu xài một năm, mua nửa lạng lá trà này liền tốn năm lượng bạc, không trách Tạ Tích chỉ mua một chút. Tạ Tích chỉ chỉ lá trà: "Trà tiến cống." Như thế nửa lạng lá trà này vẫn là do hắn có quan hệ mới mua được, dù sao cũng là trà tiến cống, cố định hai quý hàng năm đưa vào hoàng thành, tất nhiên người khác rất khó uống được. Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem lá trà thả lại bên trong bình. Nâng quai hàm nhìn chằm chằm ánh nến chập chùng, bỗng nhiên nói rằng: "Tân đế là một minh quân." Tạ Tích xoa xoa mái tóc dài ướt nhẹp của Bùi Hồi, hờ hững nói rằng: "Nếu là hắn dám làm việc ngu ngốc, có rất nhiều người đem hắn kéo xuống." Tân triều thành lập, tối kỵ bất ổn. Hai thị tộc Vệ Tạ xác thực có không ít người tài ba dị sĩ, đủ để đảm đương danh thần thiên cổ, mà nếu như quân vương không hiền, bọn họ cũng không ngại thay người khác. . truyện teen hay "Nhưng mà, xác thực làm rất tốt." Ngọn đèn dầu vụt tắt, ánh lửa có chút tối lại. Bùi Hồi nhặt lên kéo trên bàn muốn đi cắt tâm đèn, Tạ Tích đem y kéo trở về. "Đợi lát nữa lại đi cắt, trước tiên đem đầu tóc lau khô đã." Tạ Tích nhọc lòng mất công tốn sức chăm soc tóc của y, vì Bùi Hồi lung tung chà đạp, đã từng ngại phiền phức liền dùng trường kiếm cắt mất nửa đoạn tóc. Có thể Tạ Tích càng yêu tha thiết Bùi Hồi để tóc dài, đặc biệt là thời điểm hoan ái, tóc dài thả ra ở trên giường, hoặc là ướt nhẹp dính vào hai má, trên cổ, luôn có thể làm cho hắn muốn cúi người hôn qua từng nơi. Bùi Hồi cầm kéo, rũ mắt không nói. Một hồi lâu sau đột nhiên mở miệng: "Ta đổi ý." "Cái gì?" Tạ Tích không quá để ý câu nói. Bùi Hồi: "Chúng ta cố gắng trở về môn phái càng nhanh càng tốt, kế nhiệm vị trí chưởng môn." Y cho là Tạ Tích sẽ nghi hoặc dò hỏi, hoặc là đưa ra phản đối, nhưng hắn rất thẳng thắn đồng ý. "Được." Bùi Hồi đột nhiên quay đầu lại trừng Tạ Tích, tóc dài còn bị tóm ở trong tay hắn, da đầu liền bị kéo có chút đau. Tạ Tích phản ứng rất nhanh liền buông ra, trong khe hở ngón tay vẫn vươn lại vài sợi tóc đen, hắn cau mày nói: "Có chuyện gì gấp không thể nói mà phải quay đầu lại? Có bị đau không?" Bùi Hồi vỗ rớt cái tay Tạ Tích đang mò trên đỉnh đầu, nói rằng "Không có, không đau." Y mím môi nhíu mày, do dự nhìn chằm chằm Tạ Tích: "Ngươi sao lại không phản đối?" Tạ Tích: "Tại sao ta lại muốn phản đối?" Hắn nhìn Bùi Hồi có vẻ không vui, nghi hoặc còn kèm theo chút biểu tình hoảng loạn, lập tức rõ ràng y có thể đã hiểu lầm cái gì. Vì vậy lôi kéo Bùi Hồi nằm lên lồng ngực của mình, mặt đối mặt, mắt đối mắt: "Lọ Đường nhỏ, ngươi hoảng loạn cái gì?" Bùi Hồi biệt nữu: "Không hoảng loạn." Tạ Tích cười khẽ: "Được, không hoảng loạn. Ngươi nói ngươi muốn từ từ đi, không vội vã kế nhiệm vị trí chưởng môn, ta theo tâm ý ngươi. Bây giờ ngươi đột nhiên đổi ý nói muốn cố gắng trở về càng nhanh càng tốt, ta cũng chìu theo tâm ý ngươi. Ngươi ngược lại kỳ quái chuyện ta không có phản đối... Ngươi muốn ta phản đối? Ngươi đổi ý cũng là bởi vì ta đúng không? Tại sao vậy?" Tay hắn khẽ vuốt phần lưng Bùi Hồi, không hề có một tiếng động an ủi y. Bùi Hồi giật giật thân thể, thay một tư thế thoải mái không quá đè lên Tạ Tích, yên tĩnh rồi nói rằng: "Ngươi chán ghét ta rồi sao?" Tạ Tích bật cười: "Từ đâu tới ý nghĩ kỳ quái này vậy?" Hắn vốn là không rõ, cũng thấy vô căn cứ, mà nghĩ lại có chút kinh ngạc. Bùi Hồi có cái ý nghĩ này, chẳng lẽ do hắn khiến Bùi Hồi cảm thấy bất an? Nghĩ như thế, thái độ hắn đối xử việc này ngược lại là nghiêm túc hơn rất nhiều. "Là ta làm ngươi hiểu lầm?" Bùi Hồi lắc đầu: "Ta vừa nãy mời ngươi, ngươi cự tuyệt." Tạ Tích kinh ngạc nói: "Chỉ vì vậy?" Bùi Hồi liếc mắt nhìn hắn: "Trước đây ta vội vàng luyện võ, ngươi luôn đến quấy rầy ta. Đừng nói ta mời, chính là chút ý tứ như vậy, ngươi có thể chọn tốt địa điểm cùng tư thế." Tạ Tích sờ sờ mũi, không có nửa điểm ý tứ xấu hổ. Lão phu lão phu nhiều năm, da mặt dày so với tường thành, huống hồ tưởng là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì thì ra là chuyện trong phòng. "Ngày hôm nay ra ngoài không quá tốt, gặp phải bão táp cùng thuyền đánh cá, ngươi toàn thân đều bị nước mưa tạt ướt nhẹp, mặc dù dùng nội lực hong khô quần áo, đến cùng vẫn là lạnh. Muốn là ta đè ngươi thân mật, ngày mai ngươi liền sẽ sinh bệnh." Bùi Hồi: "Ta không yếu ớt như vậy." Nội lực của y thâm hậu, không bệnh không đau, chỉ là gặp một trận mưa, sao dễ dàng sinh bệnh? "Đừng kiếm cớ." Tạ Tích cắn một ngụm trên gò má Bùi Hồ: "Tìm cớ gì? Ta mà còn phải kiếm cớ?" Nếu là hắn muốn lừa gạt, còn cần mượn cớ? "Ngươi vẫn là người, cũng không phải thần tiên, đừng thật sự coi chính mình bách bệnh không nhiễm? Từ biển sâu đến ngạn khẩu làng chài khoảng cách xa như vậy, mang theo ngư dân từng người từng người quay về bên bờ, tiêu hao nhiều chân khí nội lực như vậy. Nếu làm chuyện thân mật, ngươi bị bệnh thật, người đau lòng không phải là ta sao?" Bùi Hồi miễn cưỡng tiếp thu lý do này: "Vậy ta đưa ra ý kiến chậm rãi quay về môn phái, ngươi cũng không phản đối? Trước đây ngươi vội vã muốn thành thân, hiện tại chỉ cần ta kế nhiệm chưởng môn là có thể cùng ngươi thành thân, nhưng ngươi nửa điểm cũng không vội vã, thật giống mất đi hết nhiệt tình." Đề cập tới vấn đề này, thế nhưng Tạ Tích có chút yên tĩnh quái dị trong nháy mắt, nói thật, lúc trước khi biết được điều kiện kế nhiệm chưởng môn, hắn thật sự tự làm tư tưởng chính mình rất nhiều mới khắc chế xúc động ý muốn giết người của bản thân. Hắn biết sư huynh yêu thích người có võ công cao cường, muốn ánh mắt sư huynh luôn ở trên người mình, vì vậy đều ở thời điểm Bùi Hồi nỗ lực mà cản trở, một lần lại một lần, đem sư huynh đánh trở về. Tương đương với việc hắn đem cơ hội thành thân vốn được đưa đến trước mặt, một lần lại một lần, ném đi mất. Tạ Tích sống hơn nửa đời người, chưa từng ngu xuẩn như thế. Tuy nói, hắn cũng hoàn toàn không ngờ được điều kiện để sư huynh kế nhiệm chưởng môn lại hố hắn... Nhưng thật sự điều kiện này hố hắn đến không thể chịu nổi, hơn nữa còn là lung tung biên (?). Phỏng chừng vẫn là sư phụ cùng bốn vị sư bá kia làm ra, có khả năng còn biết chuyện của hai người bọn họ, cho nên thời điểm rời đi cố ý hãm hại hắn một cái. Tạ Tích thở dài mấy lần, liền đem Bùi Hồi ôm sát hơn một chút, nói giống như than thở: "Ta làm sao mà không vội vã chứ? Ta đến trong mơ cũng nghĩ đến cùng sư huynh bái đường thành thân." Thường xuyên nghĩ đi nghĩ lại liền tỉnh giấc, nhìn thấy sư huynh ngủ bên cạnh không buồn không lo, trong lòng cảm giác rất khó chịu, đều đang rầu rĩ. "Chỉ là mười năm sau cũng có thể chờ, cũng không kém bây giờ. Sư huynh ở trên đảo mấy năm, thật vất vả đi ra một chuyến, cần gì phải vội vàng gấp rút lên đường?" Tâm lý Bùi Hồi vừa mềm lại, dùng gò má của chính mình làm phiền mặt Tạ Tích: "Là ta hiểu lầm rồi. Xin lỗi, Tạ sư đệ." Tạ Tích: "Ta nấu trà cam thảo uống nhé?" Bùi Hồi đang rất cảm động, cực kỳ thuận theo: "Uống chứ, đều uống sạch toàn bộ." Mùi vị trà cam thảo không quá ngon, y từ trước đến giờ không thích lắm. Lúc này rất nghe lời uống hết, không nhịn được còn muốn tranh công. Tạ Tích hai tay âm thầm len vào vạc áo của Bùi Hồi, chạm đến làn da mượt như ngọc, híp mắt một cái, nói rằng: "Lời mời kia còn tính không?" Bùi Hồi gật đầu: "Tính." "Ta đáp lại." Nói xong, vươn mình đem Bùi Hồi đặt ở trên giường nhỏ. Người sau thật lâu không phản ứng lại, ngẩn người, "Không phải nói sợ ta cảm mạo à?" Tạ Tích tại chỗ cần cổ Bùi Hồi ngửi ngửi, hướng trên bả vai cắn một ngụm, hàm hồ cười nói: "Uống cam thảo rồi làm một đêm cũng không sao." Bùi Hồi: "..." Thật cảm động. Du sơn ngoạn thủy gần ba tháng, từ Đông Hải đến Côn Lôn, trên đường trở về còn về Tiêu Dao Phủ một chuyến. Chủ sự của Tiêu Dao Phủ bây giờ đã là Trình Băng, vì Tạ Tích cùng tân đế có quan hệ, cũng vì tân đế đối với giang hồ võ lâm thái độ vi diệu, Trình Băng làm chủ sự Tiêu Dao Phủ cũng là một nữa thuộc hạ của triều đình. Trình Băng cả đời không gả cho ai, xử lý Tiêu Dao Phủ đồng thời nghiên cứu y thuật, sau đó lại học cùng Tiết thần y, cũng trở thành thần y nổi danh. Tống Minh Địch cũng ở tại Tiêu Dao Phủ, đổi họ thành họ Bùi. Họ Bùi là thế gia vọng tộc ở Dược Nhân tộc, cũng là họ của mẫu thân Tống Minh Địch. Hắn đi theo Tiết thần y, y thuật tinh xảo, vốn là không sống hơn thành niên, mà Tiết thần y vẫn cứ kéo dài thêm mệnh của hắn. Đáng tiếc, căn bản đã tổn thương, vẫn là đoản mệnh. Rời đi Tiêu Dao Phủ liền đi thẳng đến Côn Lôn, quá xích sắt (?),lên núi, dưới bầu trời rơi đầy tuyết nhỏ li ti. Bùi Hồi gõ vang cửa, một tiểu đồng trong môn phái chạy tới mở cửa, nhìn chằm chằm hai người cây ngay không sợ chết đứng nói rằng: "Côn Luân chúng ta không thịnh hành chuyện gõ cửa, ngươi vào chiếm được là bản lĩnh, không vào được liền xuống núi đi." Bùi Hồi gật đầu tán dương: "Nói rất hay." Bổng nhiên ngữ khí nâng cao: "Vậy vì sao ngươi lại mở cửa?" Tiểu đồng: "Ta nhàn rỗi tẻ nhạt nha." Tạ Tích đi ra từ phía sau Bùi Hồi, liếc mắt nhìn tiểu đồng kia một cái, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi là đệ tử của mạch nào?" Tiểu đồng nhìn qua chỉ mới bốn, năm tuổi, bi bô: "Ngọc Hư. Các ngươi biết đến Ngọc Hư chứ? Tạ phủ chủ đệ nhất thiên hạ, còn có Đại sư huynh tại lang huyên bảo địa hóa mưa làm kiếm đều là sư huynh của ta nha. Các ngươi muốn bái làm môn hạ của Ngọc Hư ta sao? Vậy các ngươi phải gọi ta là sư huynh, các ngươi nếu gọi ta là sư huynh, ta liền cầu xin với sư phụ, để cho các ngươi bái vào Côn Lôn." Bùi Hồi mặt không hề có cảm xúc nhấc lên cổ áo của nhãi con nghiêm khắc giáo huấn: "Mới có tí tuổi đầu mà học được thói thu hối lộ? Ai dạy ngươi? Học từ đâu? Nội dung muốn hối lộ lại không có chí khí như thế, người mới hiện tại một phần cũng không bằng mấy đợt trước." Tiểu đồng khóc lên, hô to Vương sư huynh. Tiếng khóc kia đặc biệt rõ to, âm thanh vang vọng toàn bộ môn phái, đây chắc chắn là nguyên nhân môn phái để cho hắn thủ vệ. Đúng như dự đoán, Bùi Hồi cùng Tạ Tích chỉ đi tới bên trong đình liền thấy Vương Tùy Bích nện bước đạp nhẹ đến trước mặt bọn họ. Trước kia Vương Tùy Bích là tiểu sư đệ của Bùi Hồi, từ lúc Bùi Hồi đi rồi, sư huynh Vương Tùy Bích chạy mất, chức vụ mỹ danh rơi xuống đầu hắn, kỳ thực là không nghĩ sẽ đảm nhận quản sự. Vương Tùy Bích không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, tiếp theo liền phát hiện ném không ra. Bây giờ hắn đã là chủ sự một mạch Ngọc Hư, đã trở thành sư huynh của rất nhiều người. Vương Tùy Bích vừa thấy Bùi Hồi, lập tức hiện lên tình cảm quấn quýt, mà rất nhanh liền bình phục loại kích động này. Chắp tay hướng hai người nói: "Đại sư huynh, Tạ nhị sư huynh, các ngươi cuối cùng cũng đã trở lại. Mập cầu từ hai tháng trước về đến môn phái, nuôi hồi lâu, liền mập ra một vòng." Vừa dứt lời, một thân ảnh như tia chớp nhanh chóng xẹt bay ra va vào đầu Vương Tùy Bích, cũng đóng quân ở trên đỉnh đầu liều mạng mổ cắn trả thù. Tiểu đồng nhìn thấy Vương Tùy Bích liền giãy dụa muốn khóc lóc kể lể, vừa nghe đến lời nói của hắn lập tức hoá đá cứng ngắc, tiếng khóc đều im bặt đi. Tạ Tích cười híp mắt, đâm đâm gò má của hắn: "Hiện tại, còn muốn bọn ta gọi ngươi là sư huynh?" Tiểu đồng suy sụp, thật sự bị kích thích khóc. Hai tay che mặt, thật xấu hổ. Sau khi được thả xuống liền trốn đến phía sau Vương Tùy Bích, bám vào áo bào của hắn trộm dò xét hai người. Vương Tùy Bích: "Sư phụ nói, chỉ cần Đại sư huynh trở về môn phái liền để sư huynh kế nhiệm vị trí chưởng môn. Thu được tin tức Đại sư huynh quay về, chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị đại điển kế nhiệm chưởng môn." Một đường quay về, Bùi Hồi nhìn thấy trên dưới môn phái xác thực được trang trí đổi mới hoàn toàn, như là muốn làm chuyện vui. Y trầm ngâm chốc lát, nói rằng: "Côn Luân chúng ta kế nhiệm chưởng môn không phải đều rất tùy ý sao?" Y nhớ tới thời điểm sư tổ đem vị trí nhượng lại cho sư phụ, chỉ gõ chuông đồng tập kết các đệ tử trong môn phái, bàn giao một tiếng liền xong. Mà bây giờ thấy chung quanh bay đầy lụa đỏ, người đi đường nối liền không dứt, mở bàn tiệc, thả trái cây, treo đèn lồng, so với năm rồi còn náo nhiệt hơn. Vương Tùy Bích tùy ý xua tay: "Thuận tiện thay hai vị sư huynh cử hành lễ thành thân luôn." Bùi Hồi ngừng lại bước chân: "Cái gì?" Vương Tùy Bích kinh ngạc: "Tạ sư huynh không có nói cho ngài sao?" Bùi Hồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Tích, người sau cười nói: "Ta muốn cho ngươi niềm vui bất ngờ." Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách hắn không sốt ruột một chút nào chuyện trở về môn phái. Chính là vì bọn họ ở bên ngoài du ngoạn, bên trong môn phái mới có thời gian đặt mua đồ vật. Tạ Tích: "Tiện đường mời mọi người lại đây, phụ mẫu của ta, còn có sư phụ cùng các vị sư bá đều đang ở bên ngoài du lịch, hành tung mơ hồ không cố định. Để tìm được bọn họ tiêu tốn không ít khí lực." Cũng may năng lực của Tiêu Dao Phủ vẫn như trước, chưa có mai một. Bùi Hồi không tự chủ cười rộ lên: "Ngươi cũng không nói cho ta, ta tưởng ngươi không thèm để ý." "Chuyện của sư huynh, làm sao ta không thèm để ý?" Tạ Tích nở nụ cười, bỗng nghĩ đến chuyện phải gặp sư phụ cùng các vị sư bá thì thấy đau đầu. Nghe Vương Tùy Bích mới vừa nói một chút, mấy vị kia đều biết sư huynh trở về môn phái liền có thể trực tiếp kế nhiệm vị trí chưởng môn, nói rõ là cố ý hãm hại hắn, đích đích xác xác là tác phẩm của bọn họ. Không chừng lúc này còn đang cười nhạo hắn. Từ bên ngoài tiến vào phòng khách liền nghe tiếng nói chuyện ở bên trong, sư phụ Bùi Hồi cùng bốn vị sư bá, cùng với phụ mẫu Tạ Tích đều ở bên trong. Mấy người gặp mặt, không thấy mới lạ, giống như quen từ trước, còn ra vẻ hoài niệm nhiều năm không gặp. Bùi Hồi bị lôi kéo tới hàn huyên một lát, y ngược lại rất kiên trì nghe, thỉnh thoảng đáp lại. Cũng có lúc đột nhiên quay đầu lại, chỉ cần vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy Tạ Tích, hắn vẫn ở phía sau, không có rời đi. Ánh mắt hai người chỉ cần vừa giao nhau, liền nhìn nhau nở nụ cười. Ăn ý cùng thâm tình như vậy, khiến các trưởng bối có tâm lý nhỏ muốn ngăn cản toàn bộ đều biến mất hầu như không còn, dồn dập lên tinh thần chuẩn bị buổi lễ thành thân này. Đây chính là đại sự ở Côn Lôn trong mấy chục năm qua. Rốt cục, rốt cục cũng có vị chưởng môn đầu tiên của Côn Lôn thành công thoát khỏi số phận cô đơn lẻ bóng. Có tấm gương tốt, sau đó hiệu suất đệ tử Côn Lôn thoát tình trạng độc thân sẽ nhanh hơn, tần suất càng nhanh, mấy vị tỏ vẻ rất vui mừng. Chắc chắn các vị đã đi đến cõi tiên nói cho nhóm người Tổ Sư Gia biết tin, bọn họ hẳn cũng cảm thấy vui mừng. Ngày thành thân đó, lần đầu tiên môn phái Côn Lôn nhiễm phải màu sắc náo nhiệt vui mừng, tiểu tuyết lông ngỗng cũng tựa nhiều hơn phân khói lửa (?). Rất nhiều khách nhân đến môn phái, phần lớn là không mời mà tới, có chút vì tiếng tăm của Bùi Hồi cùng Tạ Tích, có chút là bởi vì sùng bái, còn có chút là vì lòng mang ơn. Dù sao lúc hai người Bùi Hồi, Tạ Tích chưa ở ẩn, đã từng cứu rất nhiều người. Bên trong đám khách nhân có phu thê Dương Minh Đao cùng Miêu Anh, hai người đã thành hôn được nhiều năm, vẫn thường cãi nhau, lại phi thường ân ái, nghiễm nhiên là đôi hoan hỉ oan gia. Bùi Hồi ôm cánh tay dựa vào trên lan can, tiếng cười vọng cách đó không xa của Tạ Tích cùng lão hữu gặp nhau. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, y cũng không quay đầu lại. Mãi đến tận khi tiếng bước chân dừng ở phía sau y hồi lâu cũng không nhúc nhích, y mới quay đầu lại liếc nhìn, phía sau hai mươi mấy nữ tử, tướng mạo minh diễm, nhìn qua có chút nghiêm túc không dễ thân cận. Nữ tử kia nhìn thấy Bùi Hồi lập tức bày ra một nụ cười, hẳn là hồi lâu không cười, nụ cười kia hiện ra có hơi biệt nữu. Ngay cả như vậy, cũng có thể nhìn ra thái độ minh diễm động lòng người. Nàng có chút cẩn thận nói rằng: "Bùi chưởng môn, ta tên là Thiết Hồng Lan, ngươi, ngươi nhận ra ta không?" Nàng kỳ thực là càng muốn hỏi rằng là ngươi có nhớ tới ta hay không? Bùi Hồi gật đầu: "Môn chủ phái Thanh Dương, ngưỡng mộ đã lâu." Thiết Hồng Lan có chút cao hứng, hai má nổi lên đỏ ửng: "Bùi chưởng môn biết, biết đến ta sao." Nàng thật cao hứng, thoải mái như thiếu nữ gặp phải người trong lòng như vậy. Ánh mắt Bùi Hồi lóe lóe, y hiện tại đã biết đối đãi người hơn, càng hiểu tình hình, tất nhiên nhìn ra rõ ràng. "Không bằng Thiết cô nương cùng ta cùng đi đến trong đình đi? Vừa vặn, bằng hữu Tạ sư đệ đều đến, các ngươi hẳn là cũng quen biết." Đề cập đến Tạ Tích, nụ cười Thiết Hồng Lan ảm đạm đi. Nàng đột nhiên kích động nói: "Bùi chưởng môn, trong lòng ta ——" đã thích ngươi nhiều năm. Bùi Hồi ngắt lời nàng: "Thiết cô nương, mời." Thiết Hồng Lan ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hồi, tiến vào trong đôi mắt ngăm đen bình tĩnh của chàng, đôi môi run rẩy hai lần, miễn cưỡng cười cười: "Không được, ta còn có việc. Trước tiên, đi trước." Nàng vốn là không nên mở miệng, có một số việc, có một số người, không phải là do đến muộn mới không chiếm được, mà là vốn dĩ xưa nay đều không thuộc về cùng một thế giới. Nàng không phải là nhân vật như Tạ Tích và Bùi Hồi, căn bản không thể tiến vào trong sinh mệnh của Bùi Hồi. Tại khúc quanh Thiết Hồng Lan bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Bùi Hồi. Tạ Tích chạy tới bên cạnh Bùi Hồi, ánh mắt gống như sói chăm chú nhìn y, tính cảnh giác nâng cao đến đáng sợ, bỗng nhiên liền hướng ánh mắt nhìn nàng phía bên này. Quả nhiên vẫn đáng ghét như vậy... Nhưng xác thực hắn cùng Bùi Hồi như được trời đất tạo thành. Thiết Hồng Lan cười cười, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt. Nàng chỉ là tại thuở thiếu thời gặp gỡ Bùi Hồi, trong lòng rơi mất một nhịp, rốt cuộc từ đó về sau cũng không thể cầm về. Với nàng mà nói, Bùi Hồi chính là hồi ức tốt đẹp nhất của đời này. Với Bùi Hồi mà nói, y thậm chí còn không nhớ rõ đêm đó ở Lương Khê, đã từng tùy hứng cứu mạng một thiếu nữ điêu ngoa. Tạ Tích: "Mệt mỏi sao?" Bùi Hồi lắc đầu một cái: "Cơ bản mọi chuyện đều là Vương sư đệ làm, hiện tại hắn ngày càng trầm ổn, đã sớm có thể một mình chống đỡ một phương. Đợi sau khi ta và ngươi kết hôn sau, ta liền đem vị trí chưởng môn truyền lại cho hắn." Tạ Tích nắm lấy hai tay Bùi Hồi, phất đi hoa tuyết vương trên thái dương y, cùng nhau đi vào trong đình. Hai người không ai nhắc đến Thiết Hồng Lan, với bọn họ mà nói, dĩ nhiên không cần đề cập. Ngày thành thân đó, đột nhiên trời quang mây tạnh, ánh nắng lấp lánh chiếu xuống đỉnh núi tuyết, làm nổi bật màu đỏ rực khắp núi Côn Lôn, náo nhiệt lại ấm áp. Bên trong sảnh đường đều là khách mời, Bùi Hồi ngửa đầu nhìn Tạ Tích mặc y phục đỏ đứng trên cầu thang, tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, quân tử đoan chính, trên đời này không có người thứ hai. Tạ Tích đưa tay về phía y, Bùi Hồi cười cười, sải bước lên bậc thang, núi tuyết Côn Lôn, ánh nắng chiếu lên lụa đỏ, cả sảnh đường khách mời chứng kiến bàn tay Bùi Hồi rơi vào trong lòng bàn tay Tạ Tích. Tạ Tích nắm chặt lại tay y, nắm tay y tiến vào đại đường (phòng lớn),hai tay nắm chặt, trầm ổn mạnh mẽ, chưa từng buông ra. Trần thế người như nước thủy triều, chỉ than thở giang hồ được mấy người gặp gỡ. Vạn hạnh gặp được, huệ mà hảo ta (?),dắt tay đồng quy (cùng đi). Hết Thế giới 2. P/s: Tình hình là sau khi đăng chương này tui sẽ lặng đi tầm 1 tuần (hoặc hơn) để viết văn án cùng edit dồn 2-3 chương của Thế giới 3 rồi mới đăng. Tại vì t nghĩ thường mới bắt đầu một Thế giới mới người đọc dễ nản, nên edit dồn chương đọc 1 lèo cho có hứng:3 Tung hoa vì t cũng đã hoàn thành xong TG 2. Lưu ý: Đừng để tiêu đề thế giới 3 lừa tình nha mấy chế!!!:)))))))) Thông báo thêm là khi t up TG 3 t cũng mở thêm 1 hố, ngắn thôi, đoản văn tầm 10 chương, hiện tại ưng ý được vài truyện. See youuuu. <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]