Edit & Beta: SwaniSwania. Chương 34: Gả cho sư đệ (10). Quy Tông kiếm pháp tổng cộng có mười thức, mỗi một thức đều ác liệt bá đạo, có khi như ngàn quân. Quy Tông kiếm pháp thức thứ tám tên là Lưu Phong Hồi Tuyết, nghe tên thì cảm thấy phong nhã phiêu dật, trước mắt không khỏi hiện lên một bức tranh đẹp. Chiêu kiếm xuất ra cũng rất đẹp, chẳng khác gì tuyết trắng đầy trời, cây Quỳnh nở hoa. Vì thức thứ tám này được sáng chế ra tại trên đỉnh núi tuyết Côn Lôn, kiếm khí rót vào phiêu phiêu dương dương tạo ra hoa tuyết, mỗi một mảnh hoa tuyết đều có thể biến thành vũ khí sắc bén giết người. Toái quỳnh loạn ngọc (?) (chắc là chém nát hoa nát ngọc),giấu diếm sát khí. Tuy rằng thức thứ tám Lưu Phong Hồi Tuyết vì thấy bông tuyết đầy trời mà hiểu như vậy, trên thực tế hoa tuyết cũng không phải là điều kiện tất yếu để dùng được chiêu này, phàm là lá rụng hay tơ liễu, những vật này đều có thể hóa thành vũ khí giết người. Nhưng mà thức thứ tám yêu cầu cực cao đối với kiếm khách, chẳng những cần chân khí bản thân tự nắm giữ hỏa thuần thanh (?),càng yêu cầu tốc độ khi xuất kiếm. Tốc độ cùng chân khí hòa làm một thể, ánh kiếm bện thành võng lớn bao phủ phạm vi mười dặm, mà chân khí rót vào hoa lá khiến cho những thứ này trở thành lưỡi đao sắc bén. Ánh kiếm cùng chân khí sánh vai cùng nhau, chân khí bao trùm hoa lá, hàn quang trên thân kiếm chiếu lên trên hoa lá, thoạt nhìn từ xa thật giống như là bông tuyết đầy trời. Kiện trường bào rộng thùng thình trên người Bùi Hồi kia là đạo phục đệ tử nội môn của năm mạch Côn Lôn, trên lưng thêu tiên hạc rất sống động. Lúc này kèm theo tay áo tung bay nhìn giống như giương cánh bay cao, tiên tư mờ ảo, tựa như tiên nhân dưới ánh trăng. Rất nhiều người trên đất trống đều ngước nhìn hắn, ngay cả mấy người vốn đã sớm tuyệt vọng thời khắc này cũng phát ra một chút hy vọng. Chỉ trong một khắc này, Bùi Hồi chính là tiêu điểm duy nhất trong đám người. Mấy tên Hồng Y giáo bao quanh bốn phía Bùi Hồi, mà tên đàn chủ kia coi như thông minh, vào lúc này ý thức được bọn họ thật sự gặp phải một tên đệ tử võ đạo tông sư còn trẻ. Võ đạo tông sư? Đàn chủ Hồng Y giáo sắc mặt đại biến, đó cũng không phải là một câu phổ thông có thể khái quát cao thủ nhất lưu. Thiên hạ võ lâm có vô số cao thủ, tổng cộng chia làm tam lưu, nhưng mà võ đạo tông sư không ở bên trong hàng ngũ tam lưu. Từ võ nhập đạo, thoát khỏi đao kiếm kề bên người, con đường luyện võ, hóa nội lực thành chân khí, một người võ đạo tông sư có khi đối đầu được trăm vạn người! Không thể nào! Võ đạo tông sư trong thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số ẩn cư trong núi rừng hoặc ẩn ở một phe thế lực, tuyệt đối không thể xuất hiện ở một trấn Lương Khê nho nhỏ! Huống hồ người trước mắt này tuổi còn trẻ, làm sao có khả năng nhập võ đạo? Ngoại trừ Tạ Tích ở Tiêu Dao Phủ... Lẽ nào thật sự là tên sát tinh đó?! Phân đàn chủ Hồng Y giáo từ trong ký ức xa xăm mấy năm trước nhớ lại một màn ác mộng, lúc đó hắn chỉ là một tên tiểu tốt, đến cả huyết tế cũng không vào được mà chỉ có thể làm một kẻ gác núi tại một đỉnh núi khác, từ xa hâm mộ quan sát. Sau đó ánh kiếm ngập trời, mà Tạ Tích kia hiên ngang xuất hiện, bước chậm giữa ánh lửa cùng máu tươi khắp núi, hờ hững mà cười. Tiên hạc trên lưng dưới ánh lửa cùng huyết quang như giương cánh muốn bay, nhưng do ở cách xa một đỉnh núi hắn phảng phất như nghe tiên hạc hí dài vang vọng trời xanh. Người trước mắt này thân mặc đạo bào lam bạch trên lưng thêu tiên hạc, có phải là sát tinh năm đó không?! Đàn chủ Hồng Y giáo sợ hãi đến không nói nên lời, hai chân lập tức mềm xuống thiếu chút nữa uể oải ngã trên đất. Tay hắn run run chỉ huy giáo chúng: "Ngăn cản hắn lại! Tất cả thuốc độc hay mê dược đều ném qua, không cần lo những người kia. Còn nữa, đem mấy tên độc nhân, cổ độc, tất cả cũng thả ra, cần phải ngăn cản hắn!" Nhất định phải ngăn cản tên sát tinh này, nếu không hôm nay sẽ phải thua ở đây. Hai tay khoanh ở bụng trước, Tạ Tích chẳng khác nào một tên thư sinh văn nhược vô hại bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía đàn chủ Hồng Y giáo, ánh mắt giao động. Năm đó còn để cá lọt lưới? Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Bùi Hồi. Năm đó Hồng Y giáo nỗ lực thông qua huyết tế luyện chế ra Dược Nhân, mà huyết tế vốn là loại phương pháp thuộc về Dược Nhân tộc, người bình thường căn bản không chịu được loại phương pháp luyện chế để độc trùng cắn xé tàn khốc này. Mười mấy năm trước, ngũ độc của Tây Vực cùng từng nỗ lực phục chế Dược Nhân đã bị giết kia, dựa theo phương thức luyện chế cuối cùng chỉ luyện ra thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Luyện chế thất bại hơn nữa còn làm ra một đống chuyện không có tính người, ngũ độc Tây Vực cùng Điền Nam Kiêm Tàn liền đem phương pháp luyện chế Dược Nhân kia hủy diệt. Không ngờ tới bên trong hai giáo còn có đệ tử chưa từ bỏ ý định, lén lút tiếp tục nghiên cứu, cuối cùng phản giáo rồi bỏ ra ngoài sáng lập nên Hồng Y giáo. Người này càng làm trầm trọng hơn, luyện ra thành phẩm thất bại vẫn tiếp tục luyện chế, cuối cùng cho ra thành phẩm còn đáng sợ hơn so với Dược Nhân -đó là sâu độc (dạng) người. Sở dĩ nói đây là việc làm thương thiên hại lý (việc nhẫn tâm, không có tính người),là bởi vì mấy tên sâu độc người được luyện ra không có lý trí, chẳng khác nào thú hoang, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Giả như Thuần Vu Trăn ở đây thì sẽ biết, giữa cuối truyện nam chủ mở ra một đoạn bên trong Dược Nhân xuất hiện đại quân sâu độc người, còn được gọi là đại quân cối xay thịt. Toàn văn bên trong, đây là đoạn chiến dịch vô cùng khốc liệt, chỉ có cuộc bộc phát ôn dịch lớn mới có thể so sánh cùng được. Bởi vì cái loại sâu độc người này không sợ đau không sợ chết, toàn thân đều là độc, bọn họ đã từng là võ giả, đa số tuổi còn trẻ, trong nhà có cha có mẹ, vốn người vô tội nhất bị hại. Càng tuyệt vọng hơn chính là không có thuốc nào cứu được. Cổ độc đi vào tim phổi, mặc dù là Dược Nhân tộc am hiểu giải độc sống lại, đối mặt với đại quân sâu độc người khổng lồ này cũng bó tay toàn tập. Đối sách duy nhất, là giết. Nếu là Tạ Tích lựa chọn, hắn sẽ không chút do dự vây công sâu độc người lại rồi chém giết, vì hắn lý trí nhiều hơn nhân từ. Hắn lo lắng Bùi Hồi sẽ nương tay, cho nên đã làm xong chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Nhưng mà tâm tính Bùi Hồi còn cứng cỏi hơn so với hắn tưởng tượng, trái phải rõ ràng chưa bao giờ quyết đoán sai lầm, vốn cục diện hai bên khó xứ cũng không vây giữ nổi y. Thời điểm độc nhân, sâu độc người, giáo chúng Hồng Y giáo cùng với vô số độc dược, mê dược vây công lại, trường kiếm trong tay y vẫn như cũ nhắm thẳng về phía trước, chưa từng lùi bước. Tốc độ Bùi Hồi rất nhanh, nhanh đến mức khiến người hoa mắt hoảng sợ, mà bóng người của y phảng phất như chưa từng di chuyển, chỉ đứng yên tại chỗ, đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất) như núi cao sừng sững không ngã. Ngoại bào tung bay phất phới, tiên hạc trên lưng như ngẩng đầu hí dài, mỗi người tựa như nghe được thanh âm hạc lệ vang động núi sông kia. Nháy mắt hoảng hốt qua đi đột nhiên phát hiện thì ra không phải hạc lệ mà là kiếm reo, kiếm khí chấn động thân kiếm, phát ra tiếng núi rừng ngâm nga vang vọng. Ánh kiếm bao phủ lại toàn bộ đỉnh ngọn núi, khiến trước mắt sáng như ban ngày. Ánh lửa ngút trời, tia lửa văng gắp nơi, lá rụng, cánh hoa, tia lửa lay động ở giữa không trung, dung nhập với ánh kiếm, dường như bông tuyết bay đầy trời. Thông qua ánh kiếm rót chân khí vào bên trong hoa lá, hình thành lưỡi dao sắc bén thu gặt mạng người. Cảnh tượng trước mắt mỹ lệ mà lại ôn nhu, như thấy nước chảy hoa rơi, phong lưu kiều diễm, nhưng dưới sự ôn nhu lại giấu vô số băng lạnh sát khí. Đến mức, huyết lưu thành cừ (?),chỉ là máu tươi mới vừa lưu lại liền bị hoa lá rụng che đi, chỉ còn lại đầy đất là cảnh tượng diễm lệ. Bùi Hồi không chút do dự, không có nửa phần nương tay mà chém giết mấy tên Hồng Y giáo cùng với sâu độc người không phải người quỷ không phải quỷ, bốn phía dưới chân, thây chất thành đống. Sắc mặt cùng ánh mắt lạnh như trên núi tuyết trắng xóa, trường kiếm nơi tay vũ động qua lại, phút chốc rời tay bay ra ngoài, xuyên thấu thân cây tráng kiện, đem tên đàn chủ Hồng Y giáo đang tính chạy trốn đóng đinh vững vàng lên trên. Ánh lửa khắp nơi, hoa rơi, ánh kiếm, máu tươi, đạo bào, tiên hạc, cảnh tượng quen thuộc, từng truyền lưu truyền bên trong phố phường, tạo ra một giang hồ truyền kỳ. Thiên hạ đệ nhất, Tiêu Dao Phủ phủ chủ, Tạ Tích! Thiết Phương Hồng cầm lấy tay Thiết Hồng Lan, hai mắt tỏa ra tinh quanh, dù cho suy yếu vì bụng thấm đầy máu vẫn cứ kiên trì ngồi dậy: "Đây nhất định chính là Tạ phủ chủ!" Nghe vậy, Thiết Hồng Lan nhìn về phía người kia đứng bên trong ngọn lửa, ánh kiếm che lấp bầu trời, thi thể phô đầy mặt đất, ở giữa có một người, thân đứng thẳng như hạc. "Y chính là... Tạ Tích?" "Không phải." Thiết Hồng Lan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân buông câu phủ định, độ tồn tại người này không thấp, hơn nữa hắn cũng đang bảo vệ bọn họ, không chịu thương tổn từ ánh kiếm. Người này cùng y đi chung, hẳn phải biết thân phận của y. Thiết Hồng Lan ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Y là ai?" "Bùi Hồi, đệ tử phái Côn Lôn Ngọc Hư." Bùi Hồi? Thiết Hồng Lan ngơ ngác nhìn về phía Bùi Hồi, mắt tràn đầy si mê: "Loan lạc cùng Bùi Hồi..." Phong Vũ bách thần. "Không phải 'Loan lạc cùng Bùi Hồi', mà là 'Tựa như mây trôi, Bùi Hồi phong nguyệt'." Thiết Hồng Lan không rõ, không phải hai cái đều là 'Bùi Hồi' sao? Nàng ngẩng đầu đối diện cùng Tạ Tích, nhìn thấy băng lạnh trong mắt hắn vô biên vô hạn, đồng thời cũng từ trong mắt hắn nhìn thấy chính mình chật vật thấp kém. Vốn là không hiểu, trong mắt nháy ra linh quang, bỗng nhiên liền rỏ. Hắn nói cho nàng biết, trong miệng nàng không phải là ý nàng loạn lạc cùng Bùi Hồi, mà Bùi Hồi là của hắn, là phong nguyệt trong lồng ngực của hắn. Thiết Hồng Lan bỗng nhiên kích động không thôi, trừng mắt nhìn Tạ Tích, nàng cũng không biết vì sao trong lòng mình đột nhiên dâng lên một luồng hận ý cường liệt khó giải thích như vậy. Đại khái chắc là trực giác của nữ nhân, cũng có lẽ là xuân tâm manh động của thiếu nữ mang đến dũng khí cùng dục vọng chiếm hữu đối địch, làm cho nàng khó giải thích muốn cướp đi phong nguyệt trong lòng Tạ Tích. Kia không phải là phong nguyệt của hắn, mà thật là loan lạc trong lòng nàng. Cũng không thèm chờ nàng tuyên chiến, Tạ Tích đã quay người rời đi. Hắn chỉ là nhẹ nhàng sửa chữa nàng sai lầm nàng ta phạm phải, nói cho nàng ta biết, Bùi Hồi chỉ thuộc về riêng mình hắn. Đây tựa như ý trời định, hắn thậm chí có thể làm lơ địch ý của nàng, bởi vì không quan trọng. Tâm lý Thiết Hồng Lan không phục, nhưng chờ đến khi nàng nhìn thấy Bùi Hồi cùng Tạ Tích hai người sóng vai đứng cùng, không ai có thể xuyên vào bầu không khí này làm cho nàng đột nhiên nhụt chí. Thiết Phương Hồng: "Sư muội, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Những người khác hỗ trợ sơ tán đoàn người, đem người bệnh dìu đi, Hồng Lan sư muội, ngươi tới lãnh đạo đi." Thiết Hồng Lan đứng dậy lãnh đạo đệ tử đồng môn trợ giúp những người còn bị giam cầm, mà mấy người đó cũng chưa mất hết hi vọng, cũng tự giác trợ giúp những người bị thương rời khỏi ngọn núi. Thiết Hồng Lan đi ở cuối cùng, thời điểm nhìn tất cả mọi người an toàn rời đi, nàng quay đầu lại nhìn hai người Bùi Hồi cùng Tạ Tích vẫn ở chỗ cũ, dưới chân hơi động muốn đi tới. "Sư tỷ ——" đệ tử đồng môn chạy tới, thở hồng hộc nói rằng: "Đại sư huynh đã cho người nhanh chóng xuống núi, nghe nói vô số cao thủ võ lâm chạy tới bên dưới ngọn núi, chắc là vì nhìn thấy ánh kiếm khắp núi bị hấp dẫn mà tới. Còn có, người của phái Thanh Dương cũng chạy tới, sư nương nghe tin ngươi bị bắt dù thân mang bệnh cũng kéo thân thể lại đây. Sư tỷ, ngươi mau chóng xuống núi thôi." Mẹ cũng tới? Thiết Hồng Lan trong lòng một nửa lo lắng cha mẹ, một nửa tâm còn lại ý Bùi Hồi, thời điểm bị bắt đi nhịn không được quay đầu lại xem, lại chỉ thấy được trong ngọn lửa đạo bào màu trắng lam bay lên một màn. Bên hông còn có thân ảnh người kia, chưa từng rời đi. Dưới sự thúc giục sốt ruột của đệ tử đồng môn, Thiết Hồng Lan nghĩ cùng là người võ lâm, sẽ có lúc gặp lại, chỉ mong tương lai còn có thể gặp lại nhau. Đáng tiếc là thiên hạ to lớn, nếu như không có duyên, dù nhân duyên trùng hợp gặp lại cũng chỉ sẽ gặp thoáng qua. Mãi đến tận nhiều năm sau gặp lại lần nữa, Thiết Hồng Lan đã trở thành môn chủ tân tú của phái Thanh Dương ngước nhìn giang hồ. Mà vào lúc ấy, Bùi Hồi cùng Tạ Tích đã sớm từ trong trận chiến lang huyên bảo địa nổi danh thiên hạ, trở thành truyền kỳ không thể lay động trong chốn võ lâm. Tạ Tích nắm chặt tay phải cầm kiếm của Bùi Hồi, mở ra thì thấy nơi lòng bàn tay có một vết máu tinh tế, máu tinh mịnh từng viên một rơi xuống. Hắn đầu tiên là đau lòng cho bàn đang chảy máu, sau đó từ trong lòng lấy ra thuốc cầm máu chữa thương nôi lên, cuối cùng dùng tay kia lấy khăn băng chặt vết thương. "Lần tới đừng để bị thương." Bùi Hồi rũ mắt: "Thời điểm giao chiến, không có khả năng không bị thương." Tạ Tích giơ tay nâng lên hai má Bùi Hồi, nhìn thẳng y: "Sư huynh có thể để cho chính mình không bị thương được." Hơn trăm tên võ giả, vây quanh lại đây còn có mấy tên độc nhân mất thần trí, rõ ràng sâu độc người không phải là đối thủ Bùi Hồi, mà vết thương trên tay y vừa vặn chứng minh điểm ấy. Vết thương ở lòng bàn tay là do Bùi Hồi tự cắt trúng, đưa ra quyết định phải sát hại người vô tội bị hại cũng không thể chân chính thuyết phục y vứt bỏ cảm giác áy náy trong lòng. Bùi Hồi nhàn nhạt nói: "Bị thương tất nhiên không thể miễn." Tạ Tích trong mắt lẳng lặng ngắm nhìn y bướng bỉnh, một hồi lâu sau thở dài: "... Cũng được, có ta ở đây, luôn có thể bảo vệ sư huynh." So sánh với lúc Tạ Tích vẫn duy trì bình tĩnh cùng với lý trí nhân từ thuộc về người bề trên kia bề ngoài băng lãnh nghiêm túc, còn Bùi Hồi mới thật là mềm lòng lương thiện, y mới thật sự là nhân từ. Bùi Hồi cúi đầu, phản ứng chậm chạp, nắm chặt lấy bàn tay Tạ Tích đang nhẹ nhàng vuốt ve hai má y, có chút không muốn xa rời, cũng thật lòng cảm tạ. Y mặc dù không hiểu nhân tình nhưng cũng thông suốt, tự nhiên có thể hiểu Tạ Tích là đang quan tâm hắn. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đáp lại như nào, bỗng nhiên lại có cảm giác như không muốn rời xa sư phụ cùng các sư bá vậy, toát ra một chút thần thái không muốn rời xa đối với Tạ Tích. Y ngước mắt, ánh mắt liễm diễm: "Còn tốt là có ngươi ở đây, Tạ sư đệ." Tạ Tích mặt không cảm xúc, hơi hơi híp lại mắt, ánh mắt vững vàng tin cậy của hắn khóa Bùi Hồi lại hoàn toàn. Ánh mắt kia rất lạnh lùng nghiêm nghị, như là vững vàng khóa lại con mồi hận không thể lập tức bắt được, cực kỳ tràn ngập dục vọng chiếm hữu cường liệt. Bởi vì bị dục vọng độc chiếm bao trùm mà vào lúc này hiện ra lạnh lùng đáng sợ, nhưng người sau vẫn đang cúi đầu nên không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ có ý phòng bị. Quan sát thái độ nhu thuận của Bùi Hồi nửa ngày, Tạ Tích lộ ra nụ cười, giả tạo cúi người ôm y: "Ta mãi mãi sẽ ở bên ngươi." Thời điểm hai người rời đi, ánh kiếm trên đỉnh núi vẫn còn ngưng tụ không tan. Thanh trường kiếm của Bùi Hồi đã được thu vào trong vỏ, xoay người lại liền thấy Tạ Tích một mặt suy tư nhìn hố lớn tràn đầy độc trùng. Trong hố đã bị đổ vào dầu hỏa rồi nhen lửa, bên cạnh còn vô số thi thể. Bùi Hồi nghi hoặc: "Tạ sư đệ, ngươi nhìn cái gì vậy?" Tạ Tích: "Ngươi chờ ta chút đã." Nói xong hắn liền chạy về phía trước, thả người đi vào biển lửa, không quá một phút liền đi ra, trong tay còn cầm hai hình dầu hỏa. Hắn đem dầu hỏa tưới lên mấy thi thể chất đầy đó, ném đuốc vào, ánh lửa ngút trời. Bùi Hồi mặc dù không đồng ý hành vi hắn thiêu hủy thi thể, nhưng cũng biết Tạ Tích làm người, động tác này tất có thâm ý, bởi vậy chờ hắn giải thích. Tạ Tích tự nhiên dắt tay Bùi Hồi đi đến một hướng khác, vừa đi vừa nói chuyện: "Sư huynh đã từng gặp qua ôn dịch bùng phát chưa?" Bùi Hồi lắc đầu: "Chưa từng." "Ta đã từng thấy." Tạ Tích đẩy ra cành cây chặn đường, tiếp tục nói: "Thời điểm ôn dịch bùng phát, đám lớn đám nhỏ người chết. Có lúc chỉ ngắn ngủi mấy ngày, cả tòa thành có thể chết sạch hết." Bùi Hồi: "Ta biết, ôn dịch là thiên tai, rất đáng sợ." "Là thiên tai, cũng là họa từ người." Tạ Tích vạch ra đến: "Ta đi qua Ung châu, mấy năm trước nơi đó bạo phát một loại ôn dịch nhỏ. Lúc đó ta có hiểu một chút y lý, liền mở sạp hàng chữa bệnh từ thiện hỗ trợ, quen biết được một vị thần y. Bọn ta đi thăm nguồn nước ở núi đó —— chính là nơi xử lý thi thể người mất, xác sếp thành một ngọn núi. Cuối cùng cho ra kết luận, ôn dịch bạo phát đến từ chính nguồn nước cùng mấy thi thể kia, chủ yếu nhất là thi thể. Thi thể người chết trong thành không xử lý đúng mà đẩy ra đó, ở nới đó thối rữa còn tăng tỷ lệ bạo phát dịch bệnh. Nguồn nước là con đường truyền bệnh chủ yếu." Bùi Hồi suy nghĩ một chút thì hiểu. "Cho nên đây chính là nguyên nhân tại sao ngươi thiêu mấy thi thể này ư?" Tạ Tích: "Ta quan sát qua địa hình nơi đây có suối nước, dòng nước chảy vào sông trong thành, tuy rằng con sông này cách xa Lương Khê, ít có người lại con sông này lấy nước, thế nhưng để ngừa vạn nhất. Dù sao ôn dịch truyền nhiễm là đáng sợ nhất. Còn có, Hồng Y giáo giết không ít người, những thi thể này đều chất đống tại một bên núi khác, để gần nguồn nước, từ từ hư thối. Giả sử bọn chúng luyện chế độc nhân thất bại, sâu độc người chết rồi thi thể bị ném vào trong nước rồi thối rữa, như vậy trong nước có thể bị ô nhiễm không? Dưới tình huống bị ô nhiễm, vẫn là cổ độc sản sinh ra dịch bệnh?" Bùi Hồi: "Nếu có người lợi dụng thi thể sâu độc người để ô nhiễm nguồn nước hình thành ôn dịch, như vậy nhân lúc đó cướp đoạt cả tòa thành liền dễ như ăn cháo —— không có kẻ nào sẽ làm chuyện phát điên như vậy chứ?" Huống hồ hiện nay coi như thái bình thịnh thế. Mà giả như thực sự có người lợi dụng ôn dịch công thành, lòng dạ không khỏi quá mức độc ác. Nếu như loại người này đoạt được thiên hạ, thì thiên hạ lâm nguy. Khóe môi Tạ Tích mang ý cười: "Vô độc bất trượng phu (người không độc thì không phải trượng phu). Người địa vị cao sẽ không quan tâm 'Chỉ là' bách tính một thành, so với đế vương bá nghiệp, tất nhiên là không đủ phân lượng." Hắn cũng không đánh giá thấp lòng người hiểm ác. Trên thực tế, đúng như hắn sở liệu, bất kể là Thuần Vu Trăn trải qua kiếp trước theo nguyên tác tiểu thuyết, ở phía Đông Ung châu bạo phát đợt ôn dịch kia, trên thực tế đều do người làm. Tạ Tích lại hỏi: "Ngươi không hỏi chuyện liên quan tới Dược Nhân tộc sao?" Bùi Hồi lắc đầu: "Không có gì để hỏi. Dược Nhân từ xưa đến nay đều bị mơ ước, bọn họ tại thời điểm vì lòng người tham lam mà bị diệt tộc. Sau đó bị biến mất, lại có người vọng tưởng luyện chế ra Dược Nhân... Sớm muộn cũng vì lòng tham mà trả giá thật lớn. Huống chi, Dược Nhân vốn không nên tồn tại, biến mất cũng tốt. Lại qua mười năm, người biết chuyện chết rồi, văn hiến ghi chép bị tiêu hủy, thiên hạ sẽ không còn người biết Dược Nhân tộc đã từng từng tồn tại." Cho dù y là đứa trẻ mồ côi từ Dược Nhân tộc, cũng hi vọng Dược Nhân biến mất. Không phải Dược Nhân tộc có lỗi, mà ngọc quý lại không có năng lực tự bảo vệ mình được. Từ xưa tới nay chỉ có bảo vật biến mất, chứ không cấm tiệt được tính tham lam. Bùi Hồi thấy sự tình đã giải quyết, liền hồi tưởng lại vừa nãy dùng Quy Tông kiếm pháp thức thứ tám Lưu Phong Hồi Tuyết, kinh nghiệm từ bên trong cho ra càng làm võ công tinh tiến. Bởi vậy khi cả người lúc này hoàn toàn thanh tĩnh lại, toàn thân toàn tâm vùi đầu vào tổng kết kinh nghiệm thu được từ trận chiến, hoàn toàn không để ý Tạ Tích sẽ đem y lừa gạt dẫn đi nơi nào. Ánh mắt trống không, biểu tình mờ mịt, hành vi động tác ngược lại là ngoan ngoãn tự giác. Tạ Tích lắc lắc đầu, ở phía trước thay y dẫn đường. Nghiêng tai lắng nghe ở một con đường khác có tiếng bước chân hỗn độn, bên đường núi kia phỏng chừng rất nhiều cao thủ đến, tất cả đều là muốn gặp võ đạo tông sư một lần. Bọn họ vốn là cao thủ ở thành trấn gần đây, bị ánh kiếm đầy trời hấp dẫn, không quá hai ngày, phỏng chừng Phong Vũ lâu sẽ thả ra vài tin tức. Một vị võ đạo tông sư tuổi còn trẻ, đến từ môn phái Côn Lôn Ngọc Hư. Tạ Tích cũng tới từ Côn Lôn Ngọc Hư, chỉ là một phái Côn Lôn Ngọc Hư kiệm tiếng không nổi danh thế mà đồng thời cho ra đời hai vị võ đạo tông sư tuổi trẻ, đủ để hấp dẫn ánh mắt người trong võ lâm. Năm mạch Côn Lôn, e sợ phải nổi danh. Tiếp đó, sợ rằng người lên núi bái sư học nghệ chỉ nhiều không ít, sư phụ năm mạch chắc sẽ nổi trận lôi đình, gấp đến độ miệng đầy lời mắng, đồng thời cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, không còn thời gian chú ý tên chó má nào lừa gạt đại đệ tử yêu quý nhất của họ. (thâm chưa:))) Người mà, phải bận rộn một ít mới không có thời gian lo chuyện bao đồng. Tạ Tích tâm tình sung sướng, ngữ khí ôn nhu: "Sư huynh, cẩn thận dưới chân." Trong lòng Bùi Hồi đang diễn luyện chiêu kiếm, qua loa đáp một tiếng: "Biết rồi." Sau một khắc liền đá phải rễ cây bị vấp ngã, dựa vào võ công cao cường vốn có thể lộn về phía trước rồi vững vàng tiếp đất, nhưng y quên mất đang bị Tạ Tích tay nắm tay, kết quả bị vướng ngã vào người Tạ Tích. Vào thời khắc mấu chốt, Tạ Tích tay lanh mắt lẹ nắm chặt eo Bùi Hồi, đem y áp vào trong lồng ngực, mà mình thì lưng va vào thân cây. Lá cây ào ào ào rời xuống, tất cả hai người đều không có tâm tình hất lá cây trên người xuống. Tạ Tích cười khẽ: "Sư huynh cố ý ngã vào lòng ngực ta sao?" Cái trán Bùi Hồi để trên lồng ngực Tạ Tích, trừng mắt nhìn, chậm rãi bò dậy, quay đầu lại thì thấy Tạ Tích đang cười như gió Xuân y liền liếc mắt một cái. Trong lòng có chút nong nóng, giống như bị bệnh, nhưng là càng giống như luyện kiếm ba ngày liên tục, tim đập mất trật tự. Có lẽ là bị bệnh rồi, y lại muốn cùng Tạ Tích luyện tập tư thế bên trong phong nguyệt đồ một lần nữa. Bùi Hồi sờ sờ cái trán, cái trán nóng bỏng, sờ sờ gò má, hai má vẫn là nóng bừng bừng. Y cho ra cái kết luận: "Ta ngã bệnh rồi." Tạ Tích thu hồi tâm tình vui đùa thoải mái, nắm tay của Bùi Hồi lên bắt mạch thay y: "Mạch tượng nhảy có chút nhanh, có thể là do vừa nãy dùng võ. Ngoài ra, khí tức lâu dài, nội lực thâm hậu ——" không có sinh bệnh. Bùi Hồi phát hiện mình ngoại trừ hai má cùng cái trán nóng lên ở ngoài cũng chưa từng xuất hiện bệnh trạng khó chịu gì, ngoại trừ việc y muốn thân cận cùng Tạ Tích—— "Chẳng lẽ là Đào hoa cổ ảnh hưởng tới ta sao?" Tạ Tích ngước mắt: "Nếu không sư huynh miêu tả một chút bệnh trạng xem?" Bùi Hồi khó có thể mở miệng. Tạ Tích: "Không được sợ bệnh giấu thầy!" Bùi Hồi do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói rằng: "Ta nghĩ muốn thân cận cùng ngươi." Tạ Tích hoài nghi là mình nghe lầm. Sau khi nói ra khỏi miệng thì phát hiện chuyện này cũng không phải quá khó nói, Bùi Hồi liền nói thẳng: "Không chỉ là dắt tay, còn muốn da thịt thân cận, là thân cận như lúc trong mộ thất, lúc ở trên thuyền." Tạ Tích giơ tay che lại đôi mắt y, không tới nháy mắt đã che lại đôi mắt Bùi Hồi, giống như than thở, gian nan nói: "Sư huynh à, ngươi sao lại có thể trêu chọc người khác như vậy chứ?" Tỏ tình một cách trần trụi, không khỏi quá mức thẳng thắn nhưng lại hết sức chân thành. Bùi Hồi không chấp nhận bị lên án, y trả lời: "Ta chỉ nói lời thật lòng, không phải cố ý. Nếu ngươi không hỏi, ta cũng sẽ không nói. Còn nữa, ta cũng chỉ là nói vậy mà thôi, đương nhiên nếu là ta chủ động nói thì lại là chuyện khác." Tỷ như lần trong mộ thất, tự y chủ đạo có thể muốn dừng là dừng. Lần trong khoang thuyền kia, dù gào khóc thật nhiều lần nói muốn ngưng, Tạ sư đệ ngoài miệng đáp ứng nhiều lần nhưng vẫn không một lần làm đúng theo lời nói. Đôi mắt Bùi Hồi bị che lại, chỉ lộ ra đôi môi duyên dáng, Tạ Tích không chịu nổi mê hoặc trong lòng bồi hồi, tự chủ lúc này cũng vỡ đê. Hắn cúi người, hôn lên đôi môi Bùi Hồi, từ lướt nhẹ trên môi đến thâm nhập sâu vào bên trọng, giống như thực tủy biết vị không cam lòng buông tha. "A!" Trên bả vai đau nhói đem Bùi Hồi từ trong say mê lôi ra, cái tay che ở đôi mắt đã được lấy xuống, ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với Tạ Tích đang thoả mãn. Tạ Tích cắn một cái trên bả vai Bùi Hồi, từng giọt máu vẫn còn lưu lại trên bờ môi của hắn, có vẻ đặc biệt yêu dị. Sắc dục còn sót lại, dục vọng chiếm hữu nồng nhiệt hắc ám đập bể hình tượng quân tử như ngọc trước đây của hắn đến không còn một mống, trước mắt lộ ra bản chất thật sự của Tạ Tích. Bùi Hồi sửng sốt, dù trên bả vai đau nhói cũng không thể hấp dẫn được lực chú ý của y. Tạ Tích nhếch môi cười, mềm nhẹ hỏi: "Ngươi sợ sao?" Bùi Hồi: "Ngươi làm sao lại —— " "Bản tính của ta chính là như vậy." Tạ Tích ngắt lời hắn: "Ta không phải là quân tử." Vẻ bên ngoài ôn hòa nho nhã kia, kì thực là coi thường, cùng trời sinh lạnh lùng lãnh đạm. Nếu như gặp được người thân ái trong lòng, hắn sẽ lợi dụng tất cả thủ đoạn và cơ hội để có thể đem người trói buộc ở bên mình. Nếu giả vờ khí chất ôn nhuận như ngọc có thể đạt được mục đích, hắn cũng không ngại ngụy trang thành, ngụy trang cả đời cũng được, dù sao hắn cũng có kiên nhẫn. Bùi Hồi rất kinh ngạc: "Làm sao Tạ sư đệ không phải quân tử được?" Nụ cười của Tạ Tích nhạt dần, lẳng lặng nhìn Bùi Hồi. Người sau không nhận ra thái độ hắn đột nhiên lạnh xuống, tiếp tục nói rằng: "Sư đệ hà tất gì phải tự ti? Nếu như Tạ sư đệ không phải quân tử, trên đời này cũng không có ai là nhân sĩ khí khái." Tạ Tích cảm thấy thú vị, liền hỏi: "Ta ở trong lòng sư huynh, được đánh giá cao như vậy sao?" "Tất nhiên." Bùi Hồi kỳ quái nhìn về phía Tạ Tích, không rõ vì sao hắn lại hạ thấp đi chính mình. "Ngươi sau khi xuống núi vẫn luôn đánh mạnh giúp yếu, diệt tà giáo, chém ác tặc, Ung châu có ôn dịch, ngươi cũng chạy đi trợ giúp. Dùng lí trí mà suy xét, lời nói khiêm tốn, quang minh lỗi lạc phẩm tính cao thượng, không đam mê phong nguyệt, làm sao có thể nói ngươi không phải quân tử?" Tạ Tích nheo mắt lại: "Ta cũng không nhân từ." Bùi Hồi nói năng hùng hồn: "Ta không nắm giữ binh (?). Chí hướng Tạ sư đệ cao xa, có lòng nhân từ nhưng không quá độ, cần nghiêm thì có nghiêm, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán." Tạ Tích nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên bật cười vì thấy không thể sửa sai lời nói của y: "Ta có sa vào phong nguyệt, dễ dàng sa vào sắc đẹp." Không kìm lòng được, càng đem điều mơ tưởng trong lòng đã lâu nói bật thốt ra: "Lọ Đường nhỏ, vi phu muốn chết chìm trên thân thể của ngươi." P/s: Chương này tự nhiên ngắn một cách hụt hẫng:)))) Mấy chỗ nói về người trong giang hồ võ lâm cao thủ gì đó tui đều chém, do tui ko đọc truyện võ hiệp ko có kinh nghiệm nên edit khá củ chuối, mong quý vị lượng thứ (nếu thấy ko ổn thì hãy bình luận để tui sửa lại). Tui cũng không hiểu nghĩa câu "Võ đạo tông sư" lắm, đại khái là đệ tử thuộc môn phái võ đạo lâu năm siêu lợi hại, ừm...nói chung là miêu tả vô cùng giỏi vô cùng lợi hại ấy:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]