Giữa núi rừng u ám, một người phụ nữa lãnh diễm đột nhiên xuất hiện nhặt hài cốt của Bùi Thần Lam rồi lên xe rời khỏi khu rừng về một căn biệt thự cao cấp tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Nam chủ nhân đã ngủ say lắm rồi, cả căn biệt thự tối om không một tia sáng. Mụ ta cõng hài cốt của Bùi Thần Lam xuống tầng hầm ngầm, đặt hài cốt chính giữa quan tài đá, bắt đầu bố trí pháp đàn hoàn hồn. Ánh nến hắt lên khuôn mặt mụ, đúng là Chương Xúc Hoa, mẹ kế của Bùi Hồi. Bấy giờ mụ ta ăn mặc một thân phục sức(1) kỳ dị cổ quái, trên người đeo đầy lục lạc, nhưng lúc đi lại không phát ra một tiếng leng keng nào. Mụ ta là Vu nữ, sau khi trốn khỏi tộc đàn đều dựa vào việc cướp đoạt thiên mệnh của người khác mà tồn tại đến tận bây giờ, đồng thời còn trợ giúp con gái Bùi Thần Lam cướp lấy mệnh cách của người ta. (1)Phục sức: quần áo trang phục và đồ trang sức. Biết tin Bùi Thần Lam chết, Chương Xúc Hoa vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, thừa dịp ba hồn bảy phách chưa kịp rời khỏi xác nhanh chóng mang về hoàn hồn. “Mượn xác hoàn hồn, trọng tố huyết nhục.” Lao Sơn có phương pháp mượn thân xác của người khác để nhập hồn sống lại, mà tộc của Chương Xúc Hoa lại có tà thuật tái tạo huyết nhục. Đã là tà thuật, ắt phải lấy huyết nhục của người sống làm vật dẫn, tàn sát kẻ vô tội. Chương Xúc Hoa giết hơn một ngàn con quỷ dơi mới tích được một thùng máu tươi, đem máu đổ quanh quan tài ngâm hài cốt của Bùi Thần Lam. Mụ ta bắt đầu thi pháp dẫn hồn, máu trong quan tài dần dần biến mất giống như bị hài cốt hấp thu. Toàn thân hài cốt đỏ lòm, tế bào sinh sôi, huyết nhục, nội tạng, lớp da từ từ bao trùm bên ngoài bạch cốt, không lâu sau Bùi Thần Lam được tái sinh. “Lam Lam, tỉnh lại.” Chương Xúc Hoa tha thiết kêu gọi, ngay sau đó Bùi Thần Lam mở mắt ra. Chương Xúc Hoa lập tức ném vào trong quan tài mấy miếng thịt tươi lớn, Bùi Thần Lam ăn hết thịt tươi vẫn cảm thấy đói, sau đó ngước mắt nhìn Chương Xúc Hoa. Chương Xúc Hoa nhíu mày: “Con cố nhịn một chút, bây giờ không tiện giết người, đợi hai ngày nữa mẹ sẽ mang thịt người về cho con.” Bùi Thần Lam vẫn nhìn Chương Xúc Hoa chằm chằm, lộ vẻ tham lam. Chương Xúc Hoa vừa thi pháp xong đúng là thời điểm suy yếu nhất, ý thức được có lẽ tà thuật đã xuất hiện sai lầm không thể nghịch chuyển. Mụ ta cảnh giác phòng bị Bùi Thần Lam, chậm rãi thối lui về cửa tầng hầm, xoay người bỏ chạy. Bùi Thần Lam nhanh hơn mụ ta một bước, nhảy chồm lên cắn đứt yết hầu mụ ta, đè lên trên người Chương Xúc Hoa gặm xé như thú đói. Lúc đó, Chương Xúc Hoa còn một hơi thở. ‘Kẽo kẹt, kẽo kẹt’. Tầng hầm ngầm âm lãnh như ổ chuột, cái thứ chết đi sống lại kia đang tận tình ăn thịt uống máu người. Bấy giờ, người trong căn biệt thự cao cấp này còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, nào hay nguy hiểm đang đến gần. Trong một góc của căn hầm, trên vách tường hiện lên một khuôn mặt, ngũ quan như được phấn trắng đơn giản thô bạo vẽ ra vậy, không một ai chú ý đến nó. Lúc này, từng đường nét trên khuôn mặt mờ đi như hòa tan vào sương mù trắng xóa như ẩn như hiện trên vách tường. … Phòng kho. Thân ảnh của Tạ Tích dần dần ngưng hóa thành thực thể trong bóng đêm, khóe môi mang theo ý cười thú vị. Ngón trỏ khẽ động đậy, bài vị trong hộp gỗ tử đàn lập tức hóa thành bột phấn. Đồ vật vốn dùng để nhắc nhở Bùi Hồi về thân phận của mình, không những đã mất đi tác dụng vốn có mà còn cản đường y thì không nên tồn tại nữa. Sau khi bài vị nát thành bột phấn, Tạ Tích nghỉ chân một lát mới biến mất giữa màn đêm, khi xuất hiện đã đứng trước cửa phòng ngủ của Bùi Hồi. Nghĩ nghĩ, giơ tay muốn gõ cửa, rồi lại khựng lại cách cửa phòng mấy centimet. “Thôi… hay là nghĩ cách dỗ Cục Đường nhỏ bình tĩnh trước đã.” Tạ Tích suy tư hồi lâu, quyết định tạm thời không nên đi chọc Bùi Hồi tức giận. Y xoay người đi về phía cửa ra vào, mở cửa, ánh mắt lẳng lặng rời khỏi tấm linh phù đã bị ăn mòn biến thành màu đen dán trên cánh cửa, dừng trên cửa phòng hàng xóm ở đối diện: “Thứ này vô dụng quá, thôi xử lý vậy.” Lỡ dọa khóc tiểu tân nương tử thì không ổn. Hàng xóm ở đối diện đã chết từ lâu rồi, biến thành trạch quỷ rùng mình một cái, biểu cảm chết lặng lại mờ mịt nhìn chằm chằm vào giao diện game đang chém giết ầm ầm trên màn hình vi tính, chẳng hề cảm thấy nguy cơ khi lưỡi hái của Tử Thần đã kề lên cổ. Sáng sớm, đồng hồ báo thức réo mãi không tắt, Bùi Hồi trùm chăn kín đầu ngủ tiếp. Tấm rèm bị kéo ra ‘roẹt’ một tiếng, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng ngủ, cùng lúc đó âm thanh ôn hòa của Tạ Tích truyền đến: “Rời giường.” Bùi Hồi kéo chăn ra liếc mắt đồng hồ báo thức, 7:30 đúng. Hắn bực bội vò đầu: “Mới 7 giờ rưỡi! Không phải em đặt báo thức lúc 8 giờ rưỡi sao?” Hắn thường ngủ nướng đến tám rưỡi mới chịu dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm luôn, đến nỗi sáng nào cũng phải làm một bát cháo yến mạch ở công ty lấp đầy bụng. Cho dù giờ đã cùng Tạ Tích chung một giường, hắn cũng không muốn sửa lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Tạ Tích: “Không còn sớm.” Bùi Hồi không vui lẩm bẩm: “Ngày nào em cũng làm việc đến khuya mới được ngủ, dậy sớm sẽ không ngủ đủ giấc, ban ngày không có tinh thần làm việc, mệt mỏi lắm.” Tạ Tịch lôi hắn từ trên giường dậy, không nuông chiều tét cái mông căng mẩy của hắn mấy cái, thúc giục: “Mau đi rửa mặt đi.” Bùi Hồi tóc tai lộn xộn, áo ngủ rộng quá mức làm vạt trái áo trễ xuống quá bả vai, lộ ra một mảng da thịt bóng loáng và một dấu răng rõ ràng, Tạ Tích đến gần, cắn một cái. Bùi Hồi rít một tiếng, đá bắp chân Tạ Tích một phát mới chịu lắc lư vào phòng tắm rửa mặt. Hắn phải tạt nước lạnh mới miễn cưỡng khôi phục thanh tỉnh, sau khi tắm rửa mặc đồ công sở đi ra đã hoàn toàn thanh tỉnh. Bữa sáng đặt trên bàn, Bùi Hồi cầm cái thìa chầm rì rì húp cháo: “Bùi Thần Lam đã chết, phỏng chừng không ai muốn mạng của em nữa. Ngài cũng không cần thời thời khắc khắc dính bên cạnh em.” Tạ Tích ngước mắt cười nhạt: “Cục Đường nhỏ, em muốn qua cầu rút ván?” Bùi Hồi phải một thìa, trái một thìa múc cháo cho đỡ nóng: “Em cũng không có năng lực đó.” Đừng nói hắn chỉ là một người bình thường, cho dù có mời cao tăng đắc đạo cũng chẳng làm gì được Tạ Tích. Mấy ngày nay gặp bao nhiêu chuyện, có con nào không phải lệ quỷ cùng hung cực ác, nhưng đứng trước mặt Tạ Tích đều bị hạ gục trong nháy mắt. Hơn nữa Tạ Tích còn rủ hắn đến chùa Bạch Mã dạo chơi, chẳng nhìn thấy sự kính sợ nào với Phật cả. Tổng kết lại, Tạ Tích không phải là con ác quỷ hắn muốn thoát là thoát được. Cho nên, dù hắn có muốn chạy cũng không có năng lực. “Mấy ngài nay có lúc nào ngài không nhắc nhở em, ám chỉ em —— à không, là công khai mới đúng. Quang minh chính đại nói cho em biết ngài cường đại biết bao nhiêu, em không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài được.” Bùi Hồi bình tĩnh trần thuật sự thật. Khi bình tĩnh lại hắn đã hiểu, Tạ Tích để mặc cho hắn bị quỷ dọa, một là buộc hắn chỉ có thể dựa vào, ỷ lại vào Tạ Tích, một khi lâm vào nguy hiểm thì vô thức tìm kiếm sự trợ giúp của y, lâu dần không thể tách ra được. Hai là báo cho hắn biết, ác quỷ cường đại đến nhường nào, hắn muốn rời cũng không rời đi được. Bùi Hồi bình luận: “Trăm phương ngàn kế.” Một lúc lâu sau không nghe thấy câu trả lời của Tạ Tích, Bùi Hồi không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tích, lại chỉ thấy bóng lưng của y. Bả vai vốn luôn thẳng tắp như cây trúc trong chớp mắt hơi còng xuống, bóng dáng tịch liêu, chua xót khôn kể. “Ngài ——” “Ướp chút gừng ngũ vị, ăn khai vị.” Một chiếc đĩa trắng thình lình đặt xuống trước mặt xen vào lời nói của Bùi Hồi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy của Tạ Tích, Bùi Hồi sửng sốt. Tạ Tích sắc mặt bình tĩnh, trong ánh mắt cũng rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt ấy như bị một lớp màng che phủ, mất đi thần thái ngày xưa. Bùi Hồi siết chặt cái thìa trong tay, nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm Tạ Tích? Người này bình thường có ngôn hành cử chỉ của bậc quân tử, ngoại trừ thời điểm cá nước giao hoan thì lúc nào cũng văn nhã hữu lễ. Đối xử với hắn để bụng có thừa, vài lần cứu hắn thoát khỏi nguy hiểm, lại còn xử lý cuộc sống sinh hoạt của hắn đến ngăn nắp, bản thân cũng có rất nhiều sở thích cao nhã. Cứ nghĩ như thế, quả thật là một vị quân tử hà tư nguyệt vận(2),ôn nhuận như ngọc, có học vấn có đạo đức. Ít nhất so với cái tên tiểu nhân chí thân nào đó ngầm mưu hại hắn thì tốt hơn rất nhiều. (2) Hà tư nguyệt vận: ẩn dụ về sự đẹp trai và thanh lịch. Trong lòng Bùi Hồi dâng lên sự áy náy khó có được, vừa định mở miệng xin lỗi đã nghe thấy Tạ Tích nói: “Ta thừa nhận, ta muốn em dựa vào ta.” “Cục Đường nhỏ của ta luôn rất kiên cường, nhưng vi phu chỉ muốn trở thành người em có thể dựa vào.” Tạ Tích lộ ra một nụ cười khổ: “Em sợ ta, luôn nghĩ cách thoát khỏi ta, rời khỏi ta. Ta không nghĩ ra biện pháp nào khiến em nhìn thẳng vào mình, có lẽ chỉ có ân cứu mạng mới có thể khiến em đặt ta vào trong lòng.” Dừng một chút, y buồn bã nói: “Chẳng ai tin một con ác quỷ cả, cũng chẳng ai muốn yêu nó.” Bùi Hồi nhìn thẳng vào Tạ Tích, nhìn thấy tình ý chân thành trong mắt, y cả người chấn động: “Em…… Xin lỗi.” Tạ Tích dịu dàng cười: “Ta chưa bao giờ trách em cả, nhưng ta hi vọng em đừng dùng ánh mắt ác ý ấy nhìn ta, cũng đừng phiến diện phán đoán ta là kẻ xấu. Xin hãy tin tưởng sự thiện ý của ta, chẳng sợ ta chỉ là một con ác quỷ. Huống chi, em cũng biết đến sự lợi hại của ta, đâu cần dùng trăm phương ngàn kế đối phó với một người bình thường?” Bùi Hồi lúng ta lúng túng, không biết đáp sao cả, trong lòng áy náy lắm. Tạ Tích càng dịu dàng, hắn càng áy náy. Chờ Tạ Tích đưa cặp công văn tiễn hắn ra đến cửa, hắn bèn cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, ấp úng nói: “Ngài đừng ở trong phòng kho nữa, cũng lấy bài vị ra ngoài đi. Chờ hôm nào… em gọi người làm cái bàn thờ, khụ ——” Bùi Hồi quay mặt không cho Tạ Tích nhìn: “Ngài đi nghỉ ngơi chút đi, tối hôm qua ngủ trong đó chắc không yên giấc. Em, em đi làm.”. ngôn tình hoàn Hai tay Tạ Tích nâng mặt Bùi Hồi xoay đến trước mặt mình, cúi đầu hôn trán hắn một cái: “Trên đường đi cẩn thận.” Tiếp xúc dung mạo hà tư tễ nguyệt của Tạ Tích ở khoảng cách gần, mặt Bùi Hồi lập tức đỏ bừng, hoang mang ôm chặt cặp công văn chạy ra khỏi nhà. Chui vào thang máy rồi vẫn còn cảm giác được sau lưng có một tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm khiến hắn càng khẩn trương hơn. Tạ Tích cười nhìn bóng dáng chạy trối chết của Bùi Hồi, tâm tình phá lệ sung sướng. “Muốn bắt về quá……”. Sau đó Bùi Hồi đến công ty, tuy mặt hết nóng rồi nhưng vẫn cứ hồng hồng, Cao Hoa thấy thế liền lo lắng: “Mày bị sốt à?” “Mày mới thèm đụ(3) ý!” Bùi Hồi trợn trắng mắt mắng lại, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Cao Hoa mới phản ứng kịp. Ngôn từ Trung Hoa đúng là bác đại tinh thâm mà, hắn chột dạ ho khan vài tiếng nói: “Không…… tại nay nắng quá ấy mà.” (3) Nguyên văn: CH hỏi “你发烧了?” (Nǐ fāshāole – Ngươi phát sốt?),BH nghe vậy đáp“你才发骚!” (nǐ cái fā sāo – Ngươi mới phát tao!) Bác đại tinh thâm – 博大精深 – bó dà jīng shēn (bác: sâu rộng, rộng lớn, phong phú). “Mày đi bộ đến hả?” Cao Hoa lại không tin, đi từ thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, chỗ nào cũng lắp điều hòa, nắng ở đâu ra? Bùi Hồi: “Qua tao để xe ở công ty, vẫn chưa gọi người mang về. Cho nên nay mới đi tạm giao thông công cộng.” Cao Hoa như có điều suy nghĩ: “Lại nói tiếp, sáng nay thời sự đưa tin, có người nặc danh nói đêm qua mình bị quỷ ám, tài xế lái xe nổi điên, bị ngã gãy chân rồi còn khai báo trước kia gã chuyên chạy xe đường dài thấy hơi tiền nổi máu tham giết không ít người. Thi thể đều bị chôn ở trong rừng, chính là khu rừng gần đại lộ Cao Hà ấy. Mày hay đi tuyến đường đó, có gặp phải không?” Bùi Hồi: “Không có.” Hắn không muốn Cao Hoa phải lo lắng. Cao Hoa nhún vai: “Thôi kệ. Tao thấy mày sống vui vẻ không lo âu, cố ý tìm chút chuyện phiền não cho mày này.” Trực giác của Bùi Hồi cảnh báo có việc phiền toái sắp phát sinh, “Nói hết đi xem nào.” Cao Hoa: “Xí nghiệp Vạn Dặm hồi trước từng hợp tác với chúng ta bội ước trước, giờ lại muốn tố cáo chúng ta, sau khi bọn mình đạt thành hợp tác với Hoa Tụng thì bọn chúng tìm thấy bản ghi âm cuộc họp đó, la lối kêu gào bên ta vi ước(4) ”. Anh buông tay: “Tao chờ mày xử lý cái đám vô sỉ đó đấy, tao chịu.” (4)Vi ước: vi phạm hợp đồng. Bùi Hồi cạn lời: “Vạn Dặm cũng coi như là một xí nghiệp đi đầu, tư lịch không nhỏ. Theo lý mà nói, không nên làm ra mấy chuyện ngu xuẩn như thế.” Rõ ràng là đòi hủy hợp tác trước, bây giờ lại tố cáo bên họ bội ước, lấy một bản ghi âm đã qua chỉnh sửa ra kiện họ, nghĩ thế nào cũng thấy hành động này quá ngu luôn. “Chủ sự hiện giờ của Vạn Dặm là ai?” Cao Hoa cười trào phúng: “Bên đó đúng là đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy đấy, chủ sự còn ai khác ngoài lão già chủ tịch Dương hơn 60 tuổi đó nữa. Nghe nói từng điên cuồng mê luyến Bùi Thần Lam đấy, mấy hôm nọ còn không sợ dư luận xã hội đòi ly hôn với nguyên phối để theo đuổi Bùi Thần Lam. Sáng nay chủ tịch Dương mua một phòng gallery tặng cho Bùi Thần Lam, còn muốn cùng ả cắt băng khánh thành cơ mà.” Bùi Hồi kinh ngạc: “Bùi Thần Lam? Ả còn sống?!” Tai họa lưu ngàn năm? Hết chương 18
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]