*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gạch men sứ trắng tinh lóe lên ánh sáng xanh đậm, tiền giấy màu vàng hình đồng tiền bay bay lững lờ dừng lại trước mặt, bị gió lạnh thổi đi bay lên giữa không trung. Bùi Hồi lập tức xoay người lại, cánh cửa toilette phía sau bỗng dưng lại biến thành một con đường rộng trải đầy đá xanh, xung quanh chỉ có làn sương mù dày đặc. Lần nữa quay đầu, đến cả toilette cũng bị biến thành một con đường rộng rãi trải đầy đá xanh, cuối đường lại là một dãy cổ trạch.
Cổ trạch toàn thân đen nhánh, từ đại môn đến mái ngói tất cả đều là một màu đen ám trầm. Tiền giấy heo hút theo gió thổi nhẹ nhàng bay ra từ cổ trạch, không hề phát ra bất kỳ một tiếng động nào trong không gian tĩnh mịch lặng thinh như tờ này, làm người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Đại môn lặng yên không một tiếng động từ từ mở dần ra, sau cánh cửa lộ ra một nửa khuôn mặt người trắng bệch, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bùi Hồi chằm chằm.
Bùi Hồi không muốn đi vào, nhưng cũng không còn đường rút lui. Hơn nữa màn sương mù trắng ởn phía sau càng ngày càng dày đặc, thậm chí còn có xu hướng di chuyển về phía hắn. Thời tiết càng ngày càng âm lãnh, sắc trời ám màu âm u ảm đạm, gió thổi từng cơn buốt giá như cắt da cắt thịt, màn sương mù trắng xóa ngưng kết thành từng bọt nước nặng trĩu mang đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-noi-chuyen-phong-nguyet-ga-cho-ac-quy/167854/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.