Chương trước
Chương sau
Edit: _BOSS_ lười

Trịnh Tiểu Nguyệt và Lý Khiết Hinh ngồi ở trong gian phòng KTV, trên bàn đặt mấy chai bia đã khui nắp, còn có một mâm đựng trái cây rất lớn.

Hôm nay Lý Khiết Hinh trang điểm đến mức rất đẹp.

Nàng mặc một bộ Âu phục váy công sở màu đen, bên trong là áo sơmi tơ tằm cổ tròn màu trắng, một đầu tóc đen phủ xuống vai và được chải đến mức bóng loáng đều đặn, bên dưới váy ngắn lộ ra đôi chân bóng loáng, trên chân lại mang một đôi giày cao gót tinh xảo bằng da. Cả người tỏa ra hàm súc tao nhã đặc thù.

So sánh với nhau, thì Trịnh Tiểu Nguyệt ăn mặc khá là tùy ý. Chí ít, không phải chính thức như vậy.

Nàng mặc một bộ váy ngắn chữ A, trên người là mặc T-shirt kiểu nữ lại đơn giản lại giá rẻ. Bất quá, vóc dáng thon thả và thanh mảnh đã bù đắp bộ trang phục trên người, trên mái tóc đẹp phủ xuống vai có đeo kẹp tóc nơ, cả người có vẻ khoan khoái nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn như trứng ngỗng khá thích thú, trên miệng nhỏ có độ dày đều đặn được bôi son môi hồng nhạt. Cả người có đường cong gần như hoàn mỹ. Tình cờ nhấc tay, đem tóc dài xõa ra sau lưng, động tác ưu nhã đều sẽ khiến cho hai bán cầu căng phồng ở trước ngực phải rung động lên, phóng thích ra mị lực vô tận.

Buổi sáng hôm nay mới vừa đi làm, Lý Khiết Hinh liền đến tìm Trịnh Tiểu Nguyệt, bảo hôm nay là sinh nhật của nàng, muốn Trịnh Tiểu Nguyệt bồi tiếp mình cùng nhau trải qua. Đã hẹn sau khi tan ca liền sẽ đến đây hát, vui chơi.

Trịnh Tiểu Nguyệt có chút nghi hoặc.

Nàng nhớ tới sinh nhật của Lý Khiết Hinh thật giống không phải hôm nay.

Đương nhiên, cũng có khả năng là mình nhớ lầm.

Dù sao, thẻ căn cước của Lý Khiết Hinh cũng không có khả năng mỗi ngày đều bỏ vào túi tiền của mình.

Nguyên bản dự định hẹn Lưu Thiên Minh cùng nhau tới đây, Lý Khiết Hinh cũng đồng ý. Nhưng mà hôm nay lại đến phiên Lưu Thiên Minh trực đêm, Trịnh Tiểu Nguyệt đành phải từ bỏ dự định dẫn theo bạn trai cùng nhau đến chơi.

Nàng luôn cảm thấy sự tình thật giống có chỗ nào không đúng, thế nhưng lại không nói ra được.

Gian phòng rất lớn, hai cô bé rất thanh thản ngồi ở bên trong. Nhìn Lý Khiết Hinh đang chọn bài hát trước máy chọn bài, Trịnh Tiểu Nguyệt không khỏi có chút kỳ quái: "Sắp chín giờ, người mà ngươi hẹn đã đến chưa?"

Vào ban ngày Lý Khiết Hinh đã nói, buổi tối sinh nhật đã hẹn rất nhiều bằng hữu.

Thế nhưng, cho đến bây giờ, Trịnh Tiểu Nguyệt một người cũng không gặp.

"Chắc sắp đến rồi!"

Lý Khiết Hinh cũng không quay đầu lại liền nói: "Có khả năng ở trên đường. Gần đây trong thành phố thường thường kẹt xe. Trước đó ta đã gọi điện thoại, các nàng khẳng định sẽ đến."

Nói thì nói thế, có thể tình huống thực tế có quỷ mới biết.

Cầm lên micro, hướng về tuấn nam mỹ nữ lui tới trên màn ảnh hát một hồi, Trịnh Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề phi thường then chốt: "Đúng rồi, Hinh Hinh, ngươi không phải đã nói sinh nhật sao? Làm sao đến cả bánh sinh nhật cũng không có?"

Trên mặt của Lý Khiết Hinh được bôi lên mỹ phẩm khá dày lại xẹt qua một tia bối rối.

Nàng rất nhanh che giấu đi, nỗ lực gượng cười nói: "Bằng hữu của ta đã mua xong. Buổi chiều bọn họ đã gọi điện thoại nói cho ta biết, nói là sẽ tặng ta một niềm vui bất ngờ. Ha ha! Làm sao, ngươi hiện tại ráng đợi đến lúc ăn bánh sinh nhật đi?"

"Bằng hữu của ngươi?"

Trịnh Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày.

Không biết vì sao, nàng có một loại cảm giác không tốt lắm.

Sau khi tan ca, khi cùng với Lý Khiết Hinh cùng nhau ăn cơm cũng không cảm thấy có gì. Đi tới KTV, hết thảy đều rất bình thường. Thế nhưng, nàng nói tới bằng hữu muốn đến chúc mừng sinh nhật, một người cũng chưa từng xuất hiện.

Đến cả bánh sinh nhật đều không có, việc này không bình thường.

Nghĩ tới đây, Trịnh Tiểu Nguyệt không khỏi nhấn mạnh: "Hinh Hinh, ngươi nói thật với ta, hôm nay đến cùng có phải là sinh nhật của ngươi?"

Khóe miệng của Lý Khiết Hinh hơi có chút co giật, gượng cười nói: "Đương nhiên phải ah! Làm sao?"

Trịnh Tiểu Nguyệt càng ngày càng khẳng định sự tình có quỷ: "Nói một chút số điện thoại của bằng hữu ngươi, ta gọi hỏi. Nếu như muốn đến, đã sớm nên đến rồi."

Lý Khiết Hinh tức khắc trở nên bối rối, cũng không có lấy ra điện thoại di động.

Ngay vào lúc này, cửa phòng bị đẩy nhẹ từ bên ngoài, Mạnh Kỳ đi vào.

Ở dưới ánh đèn lờ mờ, hắn nhìn thấy Trịnh Tiểu Nguyệt sáng nhớ chiều mong, thế là cười tủm tỉm chen vào giữa hai cô bé, ngồi xuống ở bên cạnh Trịnh Tiểu Nguyệt.

Trịnh Tiểu Nguyệt dường như bị điện giật liền lập tức đứng lên, túm lên túi xách của mình, bước nhanh đi tới trước cửa.

Sự tình đều đã rõ ràng. Lý Khiết Hinh căn bản không phải sinh nhật gì cả, hết thảy đều là có dự mưu.

"Đợi đã, chớ vội đi, cho ta một cơ hội được không?"

Mạnh Kỳ thay đổi sự ngang ngược trước đó, vội vội vàng vàng vọt tới cửa, một phát bắt được tay vịn, chặn ở trước mặt Trịnh Tiểu Nguyệt, khổ sở cầu khẩn nói: "Chuyện lần trước, là ta làm không đúng. Vì lẽ đó ta mới hẹn ngươi tới đây, muốn nói rõ đầu đuôi sự việc với ngươi."

Trịnh Tiểu Nguyệt dùng sức nắm lấy tay vịn cửa phòng, dùng ánh mắt hung ác lườm Mạnh Kỳ: "Giữa ta và ngươi không có gì để nói. Tránh ra!"

Mạnh Kỳ lại chẳng hề chịu thoái nhượng: "Ta là thật lòng thật dạ với ngươi. Bất luận ngươi muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý."

Trịnh Tiểu Nguyệt quỷ dị mà nở nụ cười: "Nguyện ý nghe ta phải không? Tốt lắm, nhường đường."

Mạnh Kỳ hoàn toàn có cảm giác chính là nâng tảng đá đập chân mình.

Hắn không khỏi thẹn quá hóa giận, gia tăng âm lượng: "Chẳng lẽ ngươi ngay cả một cơ hội cũng không thể cho ta sao? Ta, ta đúng là rất yêu thích ngươi."

Trịnh Tiểu Nguyệt bị loại dây dưa thế này làm đến mức rất bực mình: "Ta gọi ngươi tránh ra. Ngươi có tránh hay không, ta muốn gọi người!"

Mạnh Kỳ căn bản không nghĩ tới, nàng sẽ không nể tình như thế.

Trong lúc nhất thời, Mạnh Kỳ không khỏi tăng thêm sức lực trên tay, gắt gao giữ chặt nắm cửa, cười lạnh nói: "Ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi! Dẫu sao, nơi đây ta rất quen. Cho dù ngươi gọi rách cả cổ họng, người bên ngoài cũng sẽ không tiến vào."

"Phải không?"

Trịnh Tiểu Nguyệt sớm đã đoán được sẽ là như thế.

Nàng một bước dài nhảy đến bên cạnh bàn, cầm lấy một chai bia, tàn nhẫn đập tới góc bàn. Chỉ nghe một tiếng "Loảng xoảng", chai bia vỡ tan, nước bia tung tóe cùng một chỗ. Tay phải của Trịnh Tiểu Nguyệt nắm chặt cổ chai mang theo vết cắt sắc bén, tay trái luồn vào túi xách rồi lụt lội điện thoại, hướng về Mạnh Kỳ cười nhạt không ngớt lời: "Tốt! Ngươi có bản lĩnh cứ đứng ở đó đừng nhúc nhích, để cô nãi nãi ta đâm mấy lần xem thử."

Mạnh Kỳ hai mắt đăm đăm.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Trịnh Tiểu Nguyệt vậy mà hung hãn như thế.

Mỹ nữ xinh đẹp tay cầm hung khí bằng thủy tinh từng bước một đi tới. Trịnh Tiểu Nguyệt đã lấy ra điện thoại di động, cấp tốc dùng ngón cái bấm mấy con số, trong miệng không ngừng mà hướng về Mạnh Kỳ kêu la: "Cứ đứng ở đó đừng nhúc nhích. Yên tâm, sẽ không đâm ngươi bị thương, tối đa chính là chảy chút máu, ngay bây giờ cô nãi nãi ta sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, thuận tiện giúp ngươi gọi xe cấp cứu. Như thế nào, trò chơi này rất kích thích chứ? Chưa chơi qua đi? Ngươi không phải yêu thích ta sao? Ta liền yêu thích chơi trò chơi này. Đến ah! Có bản lĩnh liền đến chơi với ta ah!"

Ánh đèn trong gian phòng chiếu xuống từ trên trần nhà, hình thành vô số điểm sáng loang lổ ở trên quần và áo của Trịnh Tiểu Nguyệt. Từ vị trí của Mạnh Kỳ nhìn sang, nàng có vẻ vô cùng dữ tợn.

Lý Khiết Hinh vội vã từ sô pha đứng lên, lại đây khuyên can: "Tiểu Nguyệt, đừng như vậy. Nghe ta nói, trước bỏ xuống thứ đó được không?"

"Xú bà nương! Ngươi câm miệng cho ta!"

Trịnh Tiểu Nguyệt bỗng nhiên quát ầm, sự cuồng bạo và phẫn nộ đã khiến cho khuôn mặt tươi cười của nàng tức khắc trở nên vặn vẹo. Nàng hướng về Lý Khiết Hinh chửi ầm lên: "Thiệt thòi ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi vậy mà bán rẻ ta. Ngươi phải chăng có mưu đồ để tên khốn này cưỡng gian ta? Hắn dẫn người bắt cóc ta, khá tốt Lưu Thiên Minh đã kịp thời chạy tới cứu ta. Bằng không, ta căn bản cũng không dám tưởng tượng khi đó sẽ xảy ra chuyện gì. Ta vẫn cho rằng chúng ta là bạn học cùng một trường, lại là tỷ muội tốt cùng một ký túc xá, ngươi vậy mà giúp đỡ tên khốn này nói chuyện. Lý Khiết Hinh, ngươi coi ta là gì? Thẻ đánh bạc? Món đồ chơi? Vẫn là đã kê chân để cho ngươi giẫm ở bên dưới?"

Nói, Trịnh Tiểu Nguyệt có lửa giận bốc lên đầu bỗng nhiên xông tới, tàn nhẫn đạp một cước lên bụng của Lý Khiết Hinh.

Hôm nay nàng đeo giày đế bằng, một cước có lực lượng mười phần, cũng bổ sung thêm kỹ xảo đánh lộn đã được học. Lý Khiết Hinh kêu thảm một tiếng "Oa", hai tay chặt chẻ ôm bụng, cả người nghiên ngã lên ghế salông, nửa ngày cũng vô phương đứng lên.

Phòng KTV này quả nhiên như lời nói của Mạnh Kỳ, bên trong gian phòng có tiếng động lớn hơn nữa, bên ngoài cũng sẽ không có ai tiến vào.

Trịnh Tiểu Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt hung ác dữ tợn nhìn chằm chằm Mạnh Kỳ đứng ở cánh cửa, giơ lên thật cao điện thoại trong tay, đem màn hình hướng tới bên phía hắn, tay phải giơ ngang, đem miệng chai bia sắc bén nhắm ngay Mạnh Kỳ, cười gằn nói: "Ngươi học qua toán học chưa? Phải chăng nhìn đến ba con số 110? Là ta hiện tại gọi cảnh sát tới đây? Vẫn là chính ngươi cút ngay?"

Nhìn đường cong thân thể của nàng tràn ngập sức dãn, nhìn bộ ngực lắc lư điên cuồng theo động tác tay giơ lên giơ xuống, Mạnh Kỳ âm thầm nuốt nước bọt, rất không tình nguyện buông tay, nhường đường.

Hắn biết rõ, nữ nhân như Trịnh Tiểu Nguyệt đã nói được thì sẽ làm được.

Không sai, nàng và Lý Khiết Hinh là bằng hữu tốt. Nhưng mà phát hiện đối phương phản bội, lập tức không chút do dự xông tới chính là một cước, không chút lưu tình. Nếu như mục tiêu công kích đổi lại là mình, e rằng nàng càng không chút do dự cầm lấy cổ chai sắc bén đâm loạn lên người mình.

Mạnh Kỳ có chút hối hận: Vì sao lại đem súng lục mới mua hôm qua để ở trong xe dưới lầu?

Nếu như mang theo ở trên người, sự tình sẽ không biến thành như vậy, bản thân hoàn toàn có thể chiếm cứ quyền chủ động.

Trịnh Tiểu Nguyệt một giây cũng không có làm lỡ.

Khi kéo ra cửa phòng đi ra ngoài, nàng còn quay đầu, tàn nhẫn phun ra một cục đàm lên mặt của Mạnh Kỳ, mà trên mặt hắn lại toàn là phẫn nộ.

Nữ hài cất bước như bay ở trên hành lang, lấy cẳng chân nhỏ bé mập mạp của Mạnh Kỳ, lại căn bản không có khả năng đuổi theo.

Phòng KTV này là bằng hữu của Mạnh Kỳ thuê, bồi bàn ở bên ngoài sẽ không hỏi đến chuyện trong phòng, nhưng cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Kỳ, giúp hắn tóm lấy Trịnh Tiểu Nguyệt.

Trong gian phòng đã hoàn toàn bừa bộn, Lý Khiết Hinh hai tay ôm bụng, một bên khóc nức nở, một bên la đau nằm trên ghế sa lông.

Khi Mạnh Kỳ yêu cầu nàng giúp mình ước hẹn Trịnh Tiểu Nguyệt, Lý Khiết Hinh theo bản năng phản đối. Kết quả như thế này, khi đó vốn là đã bị Mạnh Kỳ tát một bàn tay, sau đó lại là bị đánh đau một hồi.

"Nếu như không làm theo sự căn dặn của lão tử, bây giờ ta sẽ gọi hai mươi người tới đây hiếp dâm ngươi, lại bán ngươi đến biên cảnh làm kỹ nữ."

Đây tuyệt đối không phải đe dọa.

Mặc dù thời gian theo Mạnh Kỳ cũng không lâu, nhưng mà đối với lòng dạ độc ác, còn có thủ đoạn của nam nhân này, Lý Khiết Hinh đã biết được rất rõ ràng.

Sau khi hành hung và đe dọa, đương nhiên là phải nói mấy câu nói tốt để dỗ dành vui vẻ Lý Khiết Hinh.

"Chỉ cần ngươi hẹn nàng đi ra ngoài, ta sẽ đưa cho ngươi 10 vạn đồng. Sau đó, ngươi muốn thế nào đều được."

Mạnh Kỳ cầm lấy khăn tay đặt ở trên bàn, chầm chậm lau cục đàm trên mặt.

Hắn cầm một chai bia đã khui nắp, ngẩng đầu lên, uống từng ngụm lớn.

Để xuống vỏ chai bia, thở dài một hơi.

Thời khắc này, Mạnh Kỳ đã kiên định quyết tâm của mình.

"Lưu Thiên Minh, lão tử nhất định phải chỉnh chết ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.