Chương trước
Chương sau
Edit: _BOSS_ lười

Binh sĩ bị cắn căn bản vô phương tránh thoát. Người phục sinh đói bụng đã lâu căn bản sẽ không bỏ qua đồ ăn đã đến bên miệng. Dù rằng hắn kêu thảm thiết, vung báng súng xoay đánh không ngừng, lên tiếng rít gào, dùng một chân khác liều mạng đá mạnh, vẫn cứ chẳng thấm vào đâu.

"Mau tránh ra!"

Hoàng Hà mang Shotgun xông lên từ phía sau, gào thét, nhắm vào đầu cô gái phục sinh nằm trên mặt đất rồi kéo cò súng. Tiếng súng như sấm qua đi, viên bi thép có hình quạt bao lấy đầu nàng. Cả nửa người trên máu thịt be bét, đầu trên cổ đã bị triệt để đập nát, hoàn toàn thay đổi.

Động tác của hắn quá lớn, lại là xông lên phía trước nhất, lập tức gây nên sự chú ý của mấy người phục sinh.

Một người phục sinh nam tính mặc áo T-shirt uốn éo người, giương nanh múa vuốt nhào tới. Shotgun trong tay Hoàng Hà vừa mới bắn xong, chưa nạp đạn, muốn lại lần nữa nạp đạn đã không kịp. Không lo được nhiều như vậy, Hoàng Hà vội vã rút ra phối thương súng lục kiểu 02 treo đằng sau lưng, liên tục bắn ngay đầu người phục sinh này, viên đạn bay lượn ở trên không, chuẩn xác trúng ngay đầu người phục sinh. Nhãn cầu bị nổ đến tung toé tứ tán, diện tích bắp thịt lấy trạng thái nát tan tung bay ở trên không, liền ngay cả hàm răng của hắn cũng bị va gãy. Thế nhưng, người phục sinh này còn đang ngoan cường tiến tới, chẳng hề chịu buông tha con mồi tươi sống như Hoàng Hà.

"Đáng chết! Đến tột cùng là thằng khốn nào phát minh ra vũ khí thế này? Con mẹ nó đây là súng sao? Đây... Đây căn bản chỉ là món đồ chơi!" Hoàng Hà một bên dùng ngôn ngữ ác độc nhất để chửi bới, một bên luống cuống tay chân nắm lên Shotgun hết đạn, rút chân chạy tới vũ cảnh đằng sau đang xếp thành hàng bắn.

Uy lực của đầu đạn plastic chính là như vậy. Mặc dù là ở khoảng cách rất gần, cũng vô phương đánh xuyên qua xương sọ. Cứ việc đầu người phục sinh bị bắn đến máu thịt tung tóe, lại vô phương tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn.

Tề Nguyên Xương có ánh mắt âm trầm, gương mặt của hắn bởi vì hết sức phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo.

Nắm chặt súng lục đã đổi qua băng đạn, hắn khom người, tránh né hàng ngũ công kích xếp thành thẳng tắp, từ trong một đống lớn thịt rữa và cơ quan vỡ vụn, nắm lấy vai tên binh sĩ bị người phục sinh cắn qua. Năm ngón tay của hắn dường như kìm thép cứng rắn, một bên nổ súng bắn tới người phục sinh có khoảng cách gần nhất, một bên dùng sức ngăn cản tên binh sĩ kia, trực tiếp kéo hắn ra ngoài từ trong đống máu thịt.

Một người phục sinh cuối cùng vẫn luôn duy trì tư thế đứng thẳng, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Có ít nhất mấy chục viên đạn đồng thời gào thét mà bắn tới đầu của hắn. Mắt, miệng, mũi, gò má... Hết thảy bộ vị tức khắc đều bị xuyên thấu. Trên không thổi đến mấy đường máu đen, cả đầu của hắn đều cấp tốc tan ra dường như cầu tuyết gặp phải nước sôi, lực xung kích to lớn khiến cho cả thân thể ngửa ra sau, trùng trùng điệp điệp ngã vào trên mặt đất.

Trong không khí bao phủ mùi thuốc súng nồng nặc, máu tươi tanh tưởi cùng với mùi thuốc súng liều mạng tranh đoạt chiếm giữ lãnh địa. Tề Nguyên Xương cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn pháp y Đường Uy đang gian nan bò sát ở trong đống thịt nát và nội tạng. Hắn nhanh chân đi tới, đứng ở vị trí cách Đường Uy xa hơn ba mét, hai tay cầm súng, đầu ngắm vững vàng nhắm ngay mi tâm Đường Uy đang lộ ra nét mặt hung ác, đã không còn bất cứ đặc thù gì của nhân loại.

"Ầm ———— "

Lực đàn hồi to lớn khiến cho hai tay Tề Nguyên Xương chấn động, cả đầu của pháp y Đường Uy đều bị nổ tung.

Liếc mắt nhìn thi thể dưới chân đã chẳng còn cảm giác, Tề Nguyên Xương xoay người, giơ tay chỉ vào tên binh sĩ bị cắn bị thương, dùng giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ: "Trói hắn."

Quan quân vũ cảnh dẫn đội không rõ nội tình, rất là căm tức hỏi: "Vì sao?"

"Hắn bị cắn qua, đã lây nhiễm."

Tề Nguyên Xương không có tiến thêm một bước để giải thích, đem đối tượng mệnh lệnh chuyển thành mấy tên đặc cảnh đợi lệnh ở bên cạnh: "Trói chặt hắn ở trên ghế, tay chân đều phải còng lại, động tác phải nhanh."

Nói, Tề Nguyên Xương đem tiêu điểm tầm mắt chuyển tới quan quân vũ cảnh: "Ta là quan chỉ huy cho lần hành động này, ngươi nhất định phải nghe theo sự an bài của ta. Nếu như có ý kiến, ngươi có thể báo cáo tới chủ quản cấp trên của người. Nhưng mà hiện tại, ở đây, ngươi nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của ta."

Tên binh sĩ bị thương đã bị khóa tay cố định ở trên một cái ghế. Hắn không hiểu vì sao phải làm vậy, trong con mắt toàn là sợ hãi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng khí lạnh không tên.

"Không sai, ngươi là quan chỉ huy cho lần hành động này, nhưng ngươi tại sao phải làm vậy? Hắn không phải cảnh sát, hắn là người của chúng ta."

Quan quân vũ cảnh vẫn đang hướng Tề Nguyên Xương gào thét: "Hắn bị thương, ngươi nên lập tức đưa hắn đi bệnh viện."

Tề Nguyên Xương không có tranh luận, chỉ là lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không kịp."

Quan quân vũ cảnh sững sờ, theo bản năng mà hỏi: "Ngươi, ngươi có ý gì?"

"Hắn sẽ trở nên giống như những người kia."

Tề Nguyên Xương nhìn chằm chằm khuôn mặt chảy đầy mồ hôi của quan quân, nghiêng người sang, chỉ vào những người phục sinh bị bắn trên đất: "Đây là một loại virus có thể trực tiếp xâm nhập cơ thể ở trong khoảng thời gian ngắn. Cho đến trước mắt, vẫn chưa có nghiên cứu chế tạo ra vắcxin phòng bệnh có thể hữu hiệu giảm bớt triệu chứng, hoặc là miễn dịch. Nếu như ngươi không muốn để cho người lây nhiễm càng nhiều, nhất định phải quyết tâm làm việc. Bằng không, còn sẽ có người chết càng nhiều hơn."

Quan quân vũ cảnh choáng váng. Chốc lát, hắn có thần sắc hốt hoảng lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra hung quang, miệng phun mạnh cục đàm xuống đất: "Ta không tin. Ngươi, ngươi gạt ta!"

Hoàng Hà có đôi mắt đỏ chót xông lại từ bên cạnh, chỉ vào pháp y Đường Uy hoàn toàn thay đổi, hướng quan quân vũ cảnh hét lên điên cuồng: "Tới đây nhìn xem, con mẹ mày cho lão tử tới đây nhìn xem. Đây là đồng nghiệp của ta, bằng hữu của ta. Tối qua hắn ở lại chỗ này để kiểm nghiệm thi thể, kết quả biến thành dáng dấp này. Mày cho rằng chỉ có một mình mày mới sẽ có lòng tốt sao? Mày nghĩ rằng chúng ta đều là lãnh huyết? Mở to con mắt chó của mày để nhìn cho thật kỹ, hắn chết rồi! Hắn chết rồi!"

Hoàng Hà có dáng dấp lại như là điên. Tề Nguyên Xương âm thầm nắm lấy cánh tay của hắn, sắc mặt tái xanh, đẩy hắn một đường tới hành lang. Cách rất xa, còn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Hoàng Hà có chứa khóc nức nở, mọi người nhìn thấy cảnh sát hình sự đội trưởng Tề Nguyên Xương vẫn đẩy Hoàng Hà đến phía trước xe cảnh sát, dùng sức nhét hắn vào thùng xe.

Hết thảy đều kết thúc.

Nhân viên vệ sinh phòng dịch tại hiện trường bận rộn, đem thịt thi vụn vặt chứa vào hộp rồi đóng gói, trực tiếp đưa tới phân xưởng hỏa táng của phòng xác. Mấy chiếc xe tải chứa đầy vôi lái vào cửa chính rồi đậu ở trong sân, nhân viên công tác đeo găng tay thật dày và khẩu trang lập tức nghênh đón, đem từng túi vôi còn mới khiêng xuống, rồi rắc khắp nơi ở trên hành lang, mặt đất cũng bị rắc cho thật cao. Chân đạp lên, có loại xúc cảm mềm mại rắn chắc.

Tề Nguyên Xương kéo xuống trang bị trên người, mở cửa xe, từ trên ghế điều khiển cầm lấy áo khoác của mình, móc ra thuốc lá, châm một điếu thuốc chầm chậm hút, trên mặt toàn là thần sắc nghiêm túc.

Hoàng Hà ở trên ghế sau trầm mặc, đôi mắt tràn ngập tơ máu thẳng tắp trừng nhìn ngay phía trước, môi nhếch, một bộ dạng bất cứ lúc nào đều định cùng người quyết đấu.

Quan quân vũ cảnh gọi điện thoại ở bên ngoài hành lang. Khoảng cách quá xa, không nghe rõ âm thanh, lại có thể dựa vào nét mặt và động tác của hắn để nhìn ra, tựa hồ đang cãi vã kịch liệt cùng với người đầu kia điện thoại. Đến khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, trên mặt của hắn đã hoàn toàn cụt hứng, trong con mắt toàn là bi ai.

Hắn chầm chậm đi tới bên cạnh Tề Nguyên Xương, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ảm đạm lu mờ nhìn phía xa binh sĩ bị thương bị các đặc cảnh trông chừng, tiếng nói khô khan lại khàn khàn: "Ngươi nói đúng. Ta... Ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh."

Lông mày rậm của Tề Nguyên Xương hơi rung nhẹ. Hắn cuối cùng hút một hơi điếu thuốc trong tay, nới lỏng ngón tay, tàn thuốc rơi trên đất, giơ chân lên dùng sức nghiền nát nó, Tề Nguyên Xương rút súng lục ra từ trong bao đựng súng, chẳng nói gì cả, trực tiếp đi qua từ bên cạnh quan quân vũ cảnh, nhanh chân đi tới binh sĩ bị thương trói chặt ở cuối hành lang.

Mới vừa đi ra không tới hai mét, Tề Nguyên Xương nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói gần như cầu xin.

"Ra tay thẳng thắn chút, đừng để cho hắn bị giày vò."

Tề Nguyên Xương dừng bước lại, yên lặng mà gật gù, thần sắc trên mặt hoàn toàn nghiêm túc. Hắn hít vào thật sâu, lại lần nữa bước tới.

Tình cảnh hành hình không có để cho những người khác trông thấy. Cứ việc Tề Nguyên Xương đã gắn ống hãm thanh, người bên ngoài vẫn cứ có thể nghe thấy tiếng súng hơi nhỏ.

Quan quân vũ cảnh ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, thật giống còn chưa rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi nhìn thấy Tề Nguyên Xương đi ra từ trong phòng cầm cố binh sĩ bị thương, hắn mới đột nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu thật chặt, cuồng loạn thống khổ.

Mấy tên binh sĩ vội vã vây quanh nhẹ giọng khuyên bảo. Tề Nguyên Xương dường như nhắm mắt làm ngơ đối với tất cả. Cho đến khi hắn đến gần xe cảnh sát, kéo mở cửa xe, một tên binh sĩ vũ cảnh canh giữ ở phụ cận mới thở dài nói: "Người đó bị cắn bị thương, là đệ đệ của hắn."

Trong con mắt của Tề Nguyên Xương xẹt qua một tia bi ai.

Hắn chẳng nói gì cả, trực tiếp ngồi vào buồng lái.

...

Vương Phúc Thọ không biết mình đến cùng ở đâu.

Hắn vẫn đang chạy. Cứ việc tốc độ rất chậm, hơn nữa xem ra tối đa cũng chính là động tác đi có hơi nhanh đôi chút, nhưng hắn cố chấp cho rằng, bản thân chính là đang chạy.

Màn đêm luôn đúng giờ tới, Vương Phúc Thọ cảm thấy mình lại khôi phục bộ phận tinh lực. Ban ngày có ánh mặt trời nóng bức, ban đêm liền muốn mát mẻ nhiều lắm. Hai chân thối rữa hoạt động ở ban đêm sẽ có chút thuận tiện hơn ban ngày. Chí ít, sẽ không còn chảy ra nhiều nước mủ như thế.

Nơi đây là một thôn xóm ở ngoại thành, khoảng cách sân nuôi gà rất xa. Vương Phúc Thọ đang tìm một công trường kiến trúc bỏ đi ở phụ cận, ngâm mình ở trong vũng nước đọng.

Nói tới, đều là giá nhà gây ra họa. Thương nhân kinh doanh nhà đất đều có tâm hắc, thời điểm giá nhà cao liền liều mạng mua đất, bất kể trong tay có tiền hay không, đều hướng ngân hàng vay. Chỉ cần cầm đến tiền để mua đất, bọn người giàu có liền dám trang, cho mình dán lên nhãn mác "Kinh doanh bất động sản". Nhà cửa còn đang đào nền đất, liền bắt đầu bán ra tiêu thụ. Một bên thu hồi tài chính, một bên mua đủ loại tài liệu kiến trúc.

Đây kỳ thực liền chính là há mồm chờ sung rụng. Hiện tại nền kinh tế đình trệ, người kinh doanh bất động sản có dây xích tài chính đứt đoạn chỗ nào cũng có, trong thành thị khắp nơi đều có công trường đào được một nửa liền dừng lại. Chỗ trốn tránh bây giờ của Phúc Thọ chính là như thế, ngày thường căn bản không ai lại đây, rất an toàn.

Hoàn cảnh đặc thù khiến cho nhiệt độ nước đọng rất thấp. Mặc dù là tại ban ngày, đáy nước vẫn cứ lạnh lẽo thấu xương. Bây giờ Vương Phúc Thọ trở nên rất béo, đại khái chắc là tác dụng được dẫn đến từ việc thân thể thối rữa. Nước có sức nổi rất lớn, nổi ở trên mặt nước vô phương đưa đến hiệu quả đông lạnh. Vương Phúc Thọ nghĩ đến cái biện pháp, hai tay ôm tảng đá lớn, chìm xuống dưới như tàu ngầm đổ đầy nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.