Edit: _BOSS_ lười
Được rồi! Hắn là đồng học cũ của ta.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, có thể giữa hai người dẫu sao cũng từng có một đoạn đồng thời xuất hiện.
Lưu Thiên Minh thuyết phục mình như thế.
Đây là tính cách khác biệt tuyệt nhiên bất đồng giữa hai người. Hoàng Hà thuộc về loại tính cách rất nhiệt tình, cũng dễ dàng giao du với người xa lạ. Lưu Thiên Minh đương nhiên cũng sẽ không bế tắc, chỉ là tình huống trước mắt của hắn rất tồi tệ, có bí mật nhất định phải bảo thủ.
"Đồng học cũ, ta nhớ tới trước đó ngươi không phải như vậy ah!"
Hoàng Hà lấy ra thuốc lá đang chuẩn bị đốt, chợt nhớ tới nơi đây là bệnh viện, vội vã đem bật lửa và hộp thuốc lá cất đi. Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, thế là cấp tốc tìm đề tài, tay phải chỉ chỉ con mắt của mình, nói: "Ta nhớ tới lúc ngươi lên sơ trung có đeo kính. Thế nào, làm phẫu thuật sao?"
Lưu Thiên Minh theo bản năng mà đưa tay sờ sờ sống mũi. Động tác từ dưới lên trên đã từng rất quen thuộc, thế nhưng sau khi bị virus lây nhiễm, chỉ trong vòng một đem thị lực đã đạt được đổi mới, tự nhiên cũng đã không cần đeo mắt kính làm chi.
"Ha ha! Đúng ah! điều trị Laser, phẫu thuật nhỏ."
Thuận miệng cười ha hả, lách qua đề tài này. Lưu Thiên Minh bắt đầu cắt vào trọng điểm: "Gọi điện thoại hẹn ngươi tới, thật sự có chuyện muốn phiền toái ngươi."
Hoàng Hà thu hồi nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nhiem-the/3114509/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.