Nàng đã không còn là trong bệnh viện ban ngày sắm vai phụ nữ nông thôn nghèo khổ mặc quần áo cũ.
Mà mặc một cái váy ngắn hoa văn da báo bó sát lấy cái eo mập tròn trịa. Bộ ngực lớn đến lạ kỳ, nhìn ra chí ít cũng là cúp H, thế nhưng nhìn qua lại không chút nào có nét đẹp mà người phụ nữ nên có. Đôi chân vừa béo lại vừa thô, vẫn cứ đeo tất chân, lông chân đen rậm lại còn thấy rõ rệt. Giày cao gót màu đỏ rất là gian nan chèo chống thân thể, gót giầy mười centimet vừa nhỏ lại vừa cao nhìn qua không chút nào tương xứng với chủ nhân, dường như lúc nào cũng có thể bị trọng lượng to lớn tươi sống ép đứt.
"Con mẹ nhà mày thằng con hoang, hôm nay thằng chó mày phá hỏng hết chuyện của bà, mày ăn gan gấu chó rồi hay sao mà không muốn sống nữa. Mẹ nó, bà mày gọi người đập nát cái dưới háng mày đi, nhìn xem mày còn trym mà ra chọi với bà đây không?"
Bà nương Thiệu Lão Tam là người bản địa, thao thao bất tuyết tiếng nói địa phương, ngôn ngữ mắng người cũng rất độc ác, chỉ là nghe một chút cũng liền để cho người ta cảm thấy tê cả da đầu.
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn phụ nữ mập mạp này bởi vì phẫn nộ mà bộ ngực to lớn run không ngừng, lạnh nhạt nói: "Số tiền đầu cơ trục lợi số chuyên gia của bệnh viện mà ngươi cũng dám kiếm... Lúc mẹ ngươi năm đó sinh ra ngươi, nhất định là ngủ ở trên núi, trong ngực còn ôm một con lợn rừng đực."
Đối phương mở miệng mắng người trước, Lưu Thiên Minh đương nhiên sẽ không lưu khẩu đức làm gì. Muốn nói mắng người, bà nương Thiệu Lão Tam kỳ thực lăn qua lộn lại cũng chỉ có câu nói như thế, đâu thể so sánh với Lưu Thiên Minh có nhiều ý nghĩ sâu xa, lại có đủ triết lý, sau khi mắng xong còn có thể khiến cho người ta vô cùng dư vị đắm chìm ở trong sự tưởng tượng.
Bốn tráng hán tại hai bên hẻm nhỏ đã càng ngày càng gần, bọn họ cũng nghe được câu nói của Lưu Thiên Minh. Mấy người không hẹn mà cùng đem ánh mắt tập trung tới trên người bà nương Thiệu Lão Tam. Muốn cười, cũng không dám cười, chỉ có thể mím chặt môi, nỗ lực mà hồi hộp kìm nén, trên khuôn mặt có biểu cảm cổ quái không nói ra được.
Đầy đủ đi qua nửa phút, bà nương Thiệu Lão Tam mới cuối cùng minh bạch ý tứ được ẩn núp trong lời nói của Lưu Thiên Minh. Nàng tức khắc trở nên giận không nhịn nổi, giơ lên tay phải, duỗi ra ngón tay nhỏ bé mập mạp, không đếm xỉa tất cả liền điên cuồng chửi rủa: "Theo ta chỉnh chết hắn! Chỉnh chết hắn! Khỏi cần sợ, chỉnh ra mạng người, lão nương gánh trách nhiệm!"
Hành động đầu tiên chính là tráng hán cầm côn ngắn đứng ở trước mặt Lưu Thiên Minh. Hắn cười gằn, nắm chặt côn sắt trong tay, tàn nhẫn đánh xuống cái đầu của Lưu Thiên Minh đủ thấp hơn mình nửa cái đầu, lại cách khoảng nửa mét.
Dù rằng một côn có mười phần lực lượng. Tráng hán cũng không có ý định muốn đánh chết tươi Lưu Thiên Minh, côn có điểm đến chỉ tới bộ vị tiếp nối bả vai và mặt bên cái cổ. Nơi đó là một trong những khu vực tập trung nhất của thần kinh và mạch máu thân thể. Tráng hán mặc dù chưa từng học qua cấu tạo bên trong cơ thể, lại học được mấy chiêu tán đả, biết rõ bộ vị này một khi gặp phải đòn nghiêm trọng, lập tức liền có thể đem người tươi sống đánh ngất.
Hẻm nhỏ mặc dù yên tĩnh, dù sao cũng nằm ở phố xá sầm uất. Tráng hán rất rõ ràng, bà nương Thiệu Lão Tam ban nãy có nói câu "Đem hắn chỉnh chết" gì đó, kỳ thực cũng chính là câu nói ngoài miệng mà thôi. Hắn là bác sĩ tuổi trẻ ban ngày đã quấy tung sinh ý của bà nương Thiệu Lão Tam, tối đa cũng chỉ tàn nhẫn giáo huấn hắn một trận. Nếu như đem người đánh chết, thế thì sự tình cũng liền nháo lớn.
Biện pháp tốt nhất, chính là đem Lưu Thiên Minh đánh ngất, tiếp đó trùm lên bao bố, quăng lên xe mini ngừng ở đầu hẻm một phía khác, tiếp đó dẫn tới vùng ngoại ô. Đến nơi đó, lại để cho hắn cố gắng ăn xong một bữa nỗi khổ da thịt, nhìn hắn về sau còn dám quản việc không đâu hay không.
Những chuyện tương tự, trước đây đã làm không ít. Chuyên gia nổi danh trong bệnh viện liền chỉ có mấy người, mỗi ngày số lượng số chuyên gia của phòng khám bệnh cũng không nhiều. Rất nhiều người đều rất rõ ràng vấn đề bên trong sự tình đầu cơ trục lợi số chuyên gia, nhưng bệnh viện số 29 là địa bàn của Thiệu Lão Tam, những người khác căn bản không vào được. Vì sao? Đương nhiên là những tên đó dù cho có đỏ mắt muốn nhúng tay cũng đều bị đánh chạy.
Côn sắt kèm theo tiếng gió rít tàn nhẫn đánh xuống, tráng hán hài lòng nghe được tiếng kêu thảm thiết, xúc cảm quen thuộc ổn định cũng theo côn sắt truyền tới tay. Thế nhưng, loại cảm giác này lại chỉ vẻn vẹn kéo dài chưa tới hai giây, trong con mắt của tráng hán vừa mới tràn đầy đắc ý, lập tức biến thành kinh ngạc.
Người ngã ở dưới chân thống khổ rít gào căn bản không phải Lưu Thiên Minh, mà là một đồng bọn của mình.
Thân thể hắn cuộn lại, đôi tay gắt gao che đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết không muốn sống. Một côn đánh đến rất nặng, toàn bộ sống mũi đều đứt rời, mảng lớn máu tươi dâng trào ra từ bộ vị môi và lỗ mũi, hầu như nhuộm đỏ nửa người trên của hắn.
Lưu Thiên Minh tốc độ quá nhanh.
Người ở đây ai cũng không nhìn rõ động tác của hắn, cũng không biết hắn đến tột cùng lúc nào vòng tới mặt bên, đem nam nhân nguyên bản đứng ở chỗ ấy đẩy đến vị trí chỗ mình, miễn cưỡng thay thế mình tiếp lấy một côn này.
Tráng hán tay cầm côn sắt lộ ra nét mặt khiếp sợ, không khỏi lùi lại mấy bước. Hắn nhìn thấy trước mắt có một bóng đen xẹt qua, lại căn bản nhìn không rõ bóng đen đó đến tột cùng là thứ gì. Lỗ tai nghe được tiếng gió thổi lúc ẩn lúc hiện, da mặt cũng có thể cảm nhận đến luồng gió mát thổi hiu hiu bởi tốc độ cực nhanh dẫn tới. Đến khi hiểu được, bỗng nhiên phát hiện côn sắt vẫn cầm ở trong tay lại không thấy nữa.
Sự sợ hãi bình thường vượt qua thừa nhận cực hạn, sẽ dẫn đến não người ở trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực suy nghĩ, liên đới hệ thần kinh cũng sẽ trở nên trì độn. Lưu Thiên Minh dễ như ăn cháo từ trong tay tráng hán giật lấy côn sắt. Hắn nhanh chóng chạy nhanh vòng quanh qua những tên ngăn chặn đường đi của mình, thỉnh thoảng biến đổi phương hướng. Mũi chân nhón lên cao, vừa rơi xuống đất liền cấp tốc nảy bậc lên. Côn sắt trong tay liên tiếp đánh xuống ầm ầm, trên mặt đất rất nhanh lại nhiều ba nam nhân bị thương kêu thảm thiết.
Động tác của bọn họ quá chậm.
Lưu Thiên Minh không biết đến tột cùng là con mắt của mình xảy ra vấn đề? Vẫn là sự phản ứng của những người này quá mức trì độn?
Bọn họ căn bản không có tránh né. Cứ thế đứng ở nơi đó, không biết né tránh, cũng không có bất cứ động tác nào để ngăn chặn. Dường như một đám ngớ ngẩn không có đầu óc, có lẽ phải nói là người thực vật không hề có ý thức. Chỉ là khi côn sắt đánh xuống, trúng ngay mục tiêu, mới sẽ phát ra tiếng thét chói tai vô cùng đau đớn thê thảm.
Bà nương Thiệu Lão Tam đã kinh ngạc đến ngây người. Nàng ngốc đứng ở nơi đó, bị sợ đến một chữ cũng không nói ra được. Mãi đến khi Lưu Thiên Minh có khuôn mặt âm trầm, nhấc chân bước qua những người kia còn đang cuộn mình thống khổ nằm trên đất, nhanh chân đi tới mình, mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái tư duy tạm dừng.
"Đừng qua đây! Đứng lại, liền đứng ở nơi đó. Lại qua đây, lão nương liền sẽ không khách khí với ngươi!"
"Không được qua đây, ta sẽ báo cảnh sát, ta... ta ta liền... sẽ báo... cảnh sát!"
Bà nương mập có động tác rất nhanh, chân tay luống cuống từ trong giỏ xách lục ra điện thoại di động. Bởi vì quá mức hoảng loạn, hai tay run rẩy cầm không vững, một tiếng "Loảng xoảng" điện thoại di động rơi trên mặt đất.
Tận sâu trong con ngươi yên ả của Lưu Thiên Minh xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Hừ... Báo cảnh sát?
Báo con mẹ nhà mày!
Một đám cẩu tạp chủng đầu cơ trục lợi số chuyên gia của phòng khám bệnh viện, cũng không biết xấu hổ nói gì báo cảnh sát?
Lưu Thiên Minh cười gằn, vung vẩy côn sắt, đánh chếch lên mặt bà nương Thiệu Lão, lập tức vang lên một trận kêu rên vô cùng thống khổ.
Bà nương Thiệu Lão Tam cảm giác cả đầu mình trong nháy mắt trở nên tê tê, trong miệng đột nhiên có thêm rất nhiều hạt tròn cứng rắn bé nhỏ. Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ khoang miệng, tiếp đó cấp tốc bao phủ đến lỗ mũi, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ở mép những hạt tròn cứng rắn đó rất là sắc bén, cắt ra đầu lưỡi mềm mại, mùi máu tanh nồng nặc khiến cho nàng không thể không hé miệng, một tiếng "Ọe" điên cuồng phun ra những thứ lung ta lung tung.
Ở dưới sự chiếu rọi của ánh đèn lờ mờ, bà nương Thiệu Lão Tam phát hiện toàn bộ hàm răng của mình đều nát.
"Loảng xoảng!"
Lưu Thiên Minh ném côn sắt, dùng tốc độ như gió xuyên qua hẻm nhỏ.
Không ai chú ý tới, trên tay hắn từ đầu đến cuối đều đeo một đôi găng tay y tế. Màu sắc găng tay và da người rất là tiếp cận, nếu không đến gần quan sát cẩn thận, thì căn bản vô phương phát hiện.
Hơn một giờ trước đó, sắp tan tầm, Lưu Thiên Minh liền sản sinh ý thức nhận biết nguy hiểm tiềm ẩn. Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, thật giống như tối ngày hôm qua tại sân nuôi gà Phúc Yên, bản thân còn chưa nhìn thấy tiểu Ngô, lại giống như biết đối phương tồn tại. Khác biệt ở chỗ, hôm nay ý thức nguy hiểm, còn lâu mới có mãnh liệt như ngày hôm qua.
Lưu Thiên Minh không biết loại nguy hiểm này đến tột cùng là gì, nhưng có thể thông qua sự tình phát sinh mấy ngày gần đây liền có thể đoán ra mơ hồ. Bản thân đi tới bệnh viện thực tập, chưa bao giờ cùng bất cứ ai phát sinh qua tranh chấp. Cái gọi là nguy hiểm, chỉ có khả năng là đến từ đám người bà nương Thiệu Lão Tam.
Trước đó từ chối mời Trịnh Tiểu Nguyệt ăn cơm, cũng là bởi vì lý do đồng dạng.
Chỉ bất quá, ngay cả Lưu Thiên Minh cũng không nghĩ tới, sức chiến đấu của mình lại có thể cường đại như thế. Lấy một chọi bốn, không tới nửa phút, liền đem bốn đại hán vạm vỡ tươi sống đánh nầm sấp.
Lưu Thiên Minh ra tay rất có chừng mực. Đối với bộ vị then chốt của thân thể, hắn là sinh viên học viện y học nên hiểu rõ hơn nhiều so với người bình thường. Huống hồ, trước đó một côn kia, vẫn là chính đám người bà nương Thiệu Lão Tam đánh. Mặc dù thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng căn bản kéo không đến trên người mình.
...
Cảm giác lần thứ nhất đánh người rất đặc biệt. Mãi cho đến lúc về nhà, đóng cửa phòng, Lưu Thiên Minh vẫn cứ cảm thấy trái tim đang đập "Rầm", "Rầm", tư duy trong đầu rất là hỗn loạn, một loại kích động nói không rõ lại tả không được, đấu đá lung tung như là dã thú ở trong thân thể.
Đây là kết quả tiết ra lượng lớn Adrenalin ở trong khoảng thời gian ngắn.
Đối với vận động viên, lại mang ý nghĩa có thể ở trên sân thi đấu đạt được thành tích càng tốt hơn so với huấn luyện bình thường. Lưu Thiên Minh lại biết, trạng thái này lại chẳng hề giúp đỡ đối với mình trước mắt. Hắn nỗ lực nhắc nhở mình nhất định phải tỉnh táo. Liền hít sâu mấy hơi, dùng khăn lạnh lau mặt, ở trong phòng đi đi lại lại mấy vòng, tâm tình cuồng loạn mới dần dần trở lại yên tĩnh.
Mở ra máy tính, kết nối mạng Internet, Lưu Thiên Minh trực tiếp ở trong thanh địa chỉ trang web đưa vào Website "HJ" mà ban ngày xem qua.
Hắn có loại cảm giác: Nên có thể từ trong Website này, tìm tới đáp án mà mình cần.
Tiến vào trang đăng nhập, Lưu Thiên Minh lại lần nữa nhìn thấy câu hỏi thần bí của đối phương đưa ra lúc ban ngày ở bệnh viện.
"Ta nghĩ, sức lực của ngươi nhất định rất lớn?"
Nhìn chăm chăm màn hình mấy giây, Lưu Thiên Minh giơ lên hai tay, ở trên bàn phím cấp tốc gõ comment của mình.
"Ngươi nói sai, ta sức lực không lớn."
Đây là một loại phủ nhận từ bản năng.
Suy nghĩ một chút, Lưu Thiên Minh lại tăng thêm một câu: "Thế nhưng ta chạy trốn rất nhanh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]