Trưa hôm sau, Mặc Thiếu Phi lọ mọ tỉnh dậy, mùa đông sắp đến làm khí lạnh được đẩy lên cao, da thịt cậu có chút rét run. Từ khi biến thành Omega, sức khỏe và thể lực của cậu sụt giảm thấy rõ, cho dù cố gắng tập luyện cũng không có dấu hiệu khả quan.
Phó Vi Dương vẫn chưa về, hắn từ nhà tắm bước ra, mái tóc đem theo hơi nước dùng khăn vò vò nói: “Đi tắm đi, chúng ta ra ngoài ăn trưa.”
Mặc Thiếu Phi nhớ lại cảnh tượng phát sinh hôm qua liền không nhịn được đỏ mặt tía tai, mi mục rũ xuống tức tốc bỏ trốn vào nhà vệ sinh.
“Tiểu Mặc, em tập làm quen đi, những chuyện như thế từ nay sẽ còn xuất hiện nữa đấy.” Phó Vi Dương thỏa mãn trêu chọc, vẻ mặt trào phúng tiếp tục lau đầu.
Ngồi trên xe, máy sưởi được bật hết công suất, Mặc Thiếu Phi mặc áo hoodie bên trong kèm theo áo khoác jean bên ngoài mà vẫn không cảm thấy ấm hơn, nét gượng gạo trước đó theo hơi lạnh bay đi hết sạch.
Chiếc xe dừng trước quán đồ nướng bình dân, theo khách quan thì nơi này khá cũ kỹ và lâu đời. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, vừa thoáng mát vừa có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phó Vi Dương gọi món, toàn là thịt bò, thêm một nồi lẩu, bò cũng là thành phần chính. Mặc Thiếu Phi ban đầu còn nhìn bàn ăn một cách phán xét, sau đó lại như bị hút hồn, món bò ở đây thật sự xao xuyến lòng người.
“Ngon không?”
Mặc Thiếu Phi nhai một họng vui vẻ gật đầu.
Phó Vi Dương cười hài lòng: “Ăn nhiều vào, sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây.”
“Làm sao anh biết chỗ này vậy?”
“Nhà tôi ngày xưa ở khu này, ngày nào cũng ra đây ăn.”
Mặc Thiếu Phi húp hết chén lẩu, cảm thấy trong bụng ấm áp hơn hẳn, thoải mái hỏi tiếp: “Lúc đó anh đi với ai?”
“Người yêu.”
Động tắc gắp đồ ăn của Mặc Thiếu Phi ngưng đọng, ba giây sau mới cười gượng: “Là… tôi hả?”
“Trước em tôi chẳng quen ai cả, không là em thì là ai.”
Mặc Thiếu Phi không muốn Phó Vi Dương nhắc đến chuyện yêu đương của hai người ngày xưa, điều đó khiến cậu khó xử và sượng sùng, vì vậy cậu bảo: “Có phải anh đang muốn tôi lấy lại ký ức không?”
Phó Vi Dương không trả lời, Mặc Thiếu Phi xem đó là thừa nhận, liền nói: “Nếu tôi có thể nhớ thì đã nhớ ra từ lâu rồi. Theo tôi thấy, tốt nhất chúng ta nên buông bỏ quá khứ, tiếp tục ở hiện tại, vui vẻ ở tương lai là được rồi. Với cả… chuyện hôm qua, xem như là tai nạn được không? Anh đừng quá bận tâm.”
“Ăn đi.”
Hai chữ “ăn đi” như phát súng bác bỏ tâm tư của Mặc Thiếu Phi, chính là ngụ ý Phó Vi Dương sẽ không làm theo, vẫn sẽ tiếp tục nương theo chấp niệm của mình ép buộc cậu hồi phục trí nhớ.
Ăn xong, Phó Vi Dương tiếp tục kéo Mặc Thiếu Phi dạo bờ sông. Phía trên dòng sông có một cây cầu, giữa đoạn cầu có bà lão coi bói đang ngồi. Lúc đi lên, Mặc Thiếu Phi vốn không để tâm lắm, nhưng bà lão kia lại giống như đang chờ cậu.
“Chàng trai, có muốn xem tình duyên gia đạo không?”
“Ở đây không thu tiền, chỉ xem cho người có duyên, cậu thật sự không muốn xem sao?”
Mặc Thiếu Phi thấy bà lão tuổi già sức yếu, nét mặt phúc hậu, lại còn có ý tốt, vậy nên không từ chối nữa. Nếu xem ra vận xui, cậu có thể bỏ mặc sau đầu, nếu xem ra vận hên, có thể lấy nó làm động lực.
Nhưng khi Mặc Thiếu Phi định ngồi xuống, Phó Vi Dương đột nhiên giữ tay cậu.
“Sao vậy?” Mặc Thiếu Phi khó hiểu.
Trước khi gặp lại Mặc Thiếu Phi, Phó Vi Dương đã có bảy năm vất va vất vưởng, nay đi mai đó khắp chốn nhân gian, cũng đã nhìn thấy vô số chuyện ma quỷ trên đời, những người bí hiểm tự xưng là thầy bói hoàn toàn không đáng tin.
“Đi thôi, chiều nay em còn có buổi ghi hình.”
Buổi ghi hình 3 giờ chiều, bây giờ mới có 12 giờ trưa, Mặc Thiếu Phi cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề, liền bảo: “Xin lỗi bà, bọn cháu có việc nên không tiện.”
Lúc hai người đi được ba bước, bà lão đột nhiên lên tiếng: “Những điều thuộc về thiên định, tự khắc phải diễn ra, không có đúng sai, không có lời giải. Vào thời khắc người kia nguyện ý trao xương máu cho người còn lại, nơi đó đã tự hình thành một mối duyên. Nhưng nghiệt duyên hay lương duyên, hồi sau sẽ rõ.”
Trời về chiều, thời tiết càng ngày càng lạnh, Mặc Thiếu Phi không hiểu vì sao thân thể mình lại yếu một cách đột ngột như vậy. Phó Vi Dương đã sớm nhận ra, lúc dừng đèn đỏ liền chủ động đề nghị: “Sắp tới tôi bận đi công tác, có lẽ sẽ không gặp em một thời gian.”
Mặc Thiếu Phi đột nhiên có chút mất mát, nhưng cảm giác đó vụt qua khá nhanh: “Không sao, tôi đến tìm anh. Anh công tác ở đâu?”
“Em nói không muốn yêu đương với tôi, cớ sao phải bám chặt như vậy?”
“Tôi muốn bù đắp cho anh.” Vẻ mặt Mặc Thiếu Phi rất nghiễm nhiên, giống như xem nó là trách nhiệm.
Phó Vi Dương dứt khoát đáp trả: “Nếu không thể yêu tôi thêm lần nữa, cho dù em cố gắng bù đắp cả đời, cũng không bao giờ gọi là đủ.”
Mặc Thiếu Phi ngưng thần, con ngươi đen láy hiện lên sự rối ren.
“Thật ra không phải đi công tác.” Phó Vi Dương không để Mặc Thiếu Phi ngưng thần quá lâu: “Cơ thể em yếu đi nhanh chóng là do bị nhiễm âm khí từ tôi. Tôi muốn gặp Diêm Vương hỏi xem có cách giải quyết mà không cần phải tránh xa em không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]