Trưa hôm sau, Mặc Thiếu Phi lọ mọ tỉnh dậy, mùa đông sắp đến làm khí lạnh được đẩy lên cao, da thịt cậu có chút rét run. Từ khi biến thành Omega, sức khỏe và thể lực của cậu sụt giảm thấy rõ, cho dù cố gắng tập luyện cũng không có dấu hiệu khả quan.
Phó Vi Dương vẫn chưa về, hắn từ nhà tắm bước ra, mái tóc đem theo hơi nước dùng khăn vò vò nói: “Đi tắm đi, chúng ta ra ngoài ăn trưa.”
Mặc Thiếu Phi nhớ lại cảnh tượng phát sinh hôm qua liền không nhịn được đỏ mặt tía tai, mi mục rũ xuống tức tốc bỏ trốn vào nhà vệ sinh.
“Tiểu Mặc, em tập làm quen đi, những chuyện như thế từ nay sẽ còn xuất hiện nữa đấy.” Phó Vi Dương thỏa mãn trêu chọc, vẻ mặt trào phúng tiếp tục lau đầu.
Ngồi trên xe, máy sưởi được bật hết công suất, Mặc Thiếu Phi mặc áo hoodie bên trong kèm theo áo khoác jean bên ngoài mà vẫn không cảm thấy ấm hơn, nét gượng gạo trước đó theo hơi lạnh bay đi hết sạch.
Chiếc xe dừng trước quán đồ nướng bình dân, theo khách quan thì nơi này khá cũ kỹ và lâu đời. Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, vừa thoáng mát vừa có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Phó Vi Dương gọi món, toàn là thịt bò, thêm một nồi lẩu, bò cũng là thành phần chính. Mặc Thiếu Phi ban đầu còn nhìn bàn ăn một cách phán xét, sau đó lại như bị hút hồn, món bò ở đây thật sự xao xuyến lòng người.
“Ngon không?”
Mặc Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nham-kich-ban-cua-omega-phan-dien/3748993/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.