Mặt sẹo lúc này đây hoàn toàn nhận tội. Bị người ta hạ độc trùng thì còn làm được gì. Hắn không muốn chết thì đành ngoan ngoan nghe lời thôi.
“Ngài yên tâm. Ta… nhất định, nhất định sẽ nghe lời ngài. Ngài cho ta giải dược đi.”
Tiêu Yên khẽ cong khóe miệng. Vài ngày trước còn hung hang cho nàng ăn bạt tai. Hùng hung hổ hổ với nàng. Vậy mà giờ đây lại quỳ dưới chân nàng cầu khẩn. Độc này dung tốt thật nha. Nếu nàng sớm biết trước thì đã yêu cầu Nam Như Ngọc cho thêm vài viên rồi.
Tiêu Yên nào có biết rằng, chỉ với 2 viên này đã rất khó có được. Loại độc này rất khó điều chế. Dược diệu bào chế ra nó mắc đến dọa người.
Với loại độc này, trên đời này ngoài Nam Như Ngọc thì không còn ai có thể giải được.
Cứ coi là “Độc Tiên” cũng không giải được loại độc này.
Tiêu Yên có thể coi là nhặt được trân bảo. Thế mà nàng lại lãng phí dung trên người tên mặt sẹo này.
Sau khi mặt sẹo nuốt xong giải dược. Tất cả đau đớn đều tiêu tan, cứ như hang ngàn con sâu đều hôn mê bất tỉnh.
Nếu không phải xương khớp đều đang rung rắc. Y phục toàn thân ướt đẫm có thể vắt ra nước, thì hắn tự hỏi không biết vừa rồi có phải chỉ là ác mộng. Nghĩ lại mà toàn thân ớn lạnh.
Hắn không dám đánh chủ ý xấu gì với Tiêu Yên nữa. Vì cái mạng nhỏ của mình mà đoan chính làm người.
Để tỏ lòng trung thành, chưa cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-sinh-ton-gian-phi/2173218/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.