Chương trước
Chương sau
Có thể chạy từ biệt viện trên núi Ngọc Bàn tới kinh thành đã vượt quá dự liệu của hoàng đế.

Lão vui mừng khi thấy hôn sự đã thành công, chuẩn bị làm chủ hôn.

Nhưng Duệ vương này là cứ quái thai, chính hắn nói ai có thể chạy trốn đó chính là vương phi.

Nay người ta thật vất vả mới trốn ra được, hắn lại muốn đuổi giết, phong tỏa thành, đây là làm cho ai nhìn, người có mắt đều thấy hắn không cho người ta đường sống.

Người ta tránh thoát thì hắn tìm cách chặn lại, lúc này còn giới hạn thời gian, không đến đúng hạn, vậy chỉ có thể – giết.

Không muốn thú phi thì ngươi nói thẳng, cần gì ép người quá đáng như vậy, đó cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi mà thôi.

Có hoàng đế làm đầu tàu, ngôn luận của Tề quốc đề đứng về phía Tiêu Yên, con người ý mà, luôn đồng tình kẻ yếu, dù sao thấy Duệ vương cường ngạnh phách lối, hung ác ức hiếp nữ tử yếu đuối.

Hoàng đế thở dài, cho người đưa tin tới Trường Xuân cung, dù sao Tiêu Yên cũng là người của Mai quý phi, nàng cũng có quyền biết mọi chuyện.

Ý của hoàng đế là, nếu nàng ta có thể phóng tay đón người vào cung, trẫm có thể làm như không biết gì.

Thái giám truyền lời hoàng đế đã đi rồi, Mai quý phi ngồi trên ghế tựa thật lâu không nhúc nhích.

Lúc này bà có chút tình cảm kì quái với Tiêu Yên, thậm chí bà còn nghĩ, nếu như Tiêu Yên là nữ nhi ruột thịt thì tốt biết mấy.

Hạ Hà nuốt nước miếng, dè dặt nói:

“Nương nương, ngài xem… biểu tiểu thư thật là lợi hại, rõ ràng…vậy mà thật sự vào được torng thành, còn không bị Duệ vương bắt? đây là may mắn cơ nào.”

Mai quý phi cười lạnh: “May mắn? trên đời này làm gì có ai có nhiều may mắn đến thế.”

Một lần là trùng hợp, hai lần là may mắn, lần thứ ba… là gì?

Từng bước Tiêu Yên trải qua, ngay cả người bình thường cũng không làm được chứ đừng nói là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng tỉ mỉ.

Nghị lực bùng phát trong hoàn cảnh ác liệt, can đảm, trí tuệ, quyết đoán, ẩn nhẫn… đó mới là may mắn.

“Nương nương, chúng ta phải làm gì đây?” Hạ Hà nghĩ không ra thái độ của Mai quý phi đối với Tiêu Yên.

“Ngươi lập tức phái người, không… không cần phái người, chúng ta…”

Mai quý phi muốn phái người tới Ngô gia tìm hiểu một chút xem Tiêu Yên có ở đó hay không, nếu như có, vậy bà sẽ nghĩ biện pháp cho nó tiến cung.

Nhưng vừa nghĩ đến, Duệ vương dám nói như vậy, nhất định đoạn đường từ Ngô phủ tới cửa cung đã bày thiên la địa võng, trạm gác, ám vệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.