Chương trước
Chương sau
Nàng đếm, tổng cộng có ba mươi hai người, mười con ngựa, lương thực tự mang cho nên còn có năm xe lương thảo.

Sau khi bọn họ tắt lửa, nàng trộm một bộ y phục của một binh lính bình thường, mặc lên người, chui vào trong xe ngựa chở lương thực.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi đội nhân mã này lục soát xong, sẽ về thành nghỉ ngơi hồi phục, Tiêu Yên không tin, bọn họ kiểm tra cả người của mình*. [giống như kiểu csgt không kiểm tra xe của csgt khác, người mình cả.]

Nàng khổ sở suy nghĩ nhiều ngày, chỉ có phương pháo này là vào thành không bị lục soát.

Nhưng nguy hiểm cũng cao, nếu như bị phát hiện, chính là bốn bề đối địch, ngay cả năng lực trở tay cũng không có, rơi vào trong tay Duệ vương.

Trước khi đi nàng dặn dò Trần Đại, để hắn nghĩ biện pháp, chạy tới làng nhỏ cách đây mấy dặm, tung tin tức giả, để Duệ vương nghĩ lầm, tạm thời không để ý bọn họ.

Sau khi trời sáng, binh lính lên đường, một đường không an ổn, xe ngựa thì lắc lư, trên người là mấy bao lương thực đè lên, nàng cảm thấy phổi cũng muốn dập.

Nàng thật hối hận sao lúc đó không tréo lên xe thức ăn cho ngựa, dù sao cũng toàn cỏ ít nhất cũng không nặng như vậy.

Lúc mới đầu nàng còn có thể chịu đựng, nhưng càng lâu càng bất ổn, đầu mê mang, dạ dày quay cuồng, đây chính là triệu chứng xay xe nghiêm trọng.

Tiêu Yên vội vàng dùng Hồi Huyết Đan, dùng một tia ý thức cuối cùng nhét toàn bộ thuốc vào trong miệng, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Đúng như nàng dự liệu, đoàn người này vào thành trước khi trời tối, lúc đi qua cửa thành, nàng cho rằng không có gì, nhưng kết quả lại khiến nàng kinh hãi.

Ngươi nói xem ai ngờ được muộn thế này, tiện nam Phượng Húc kia còn ngồi ở cửa thành làm gì.

Nam tử dắt đội vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ gối trước mặt Phượng Húc: “Khởi bẩm vương gia, hôm nay vẫn không phát hiện tung tích Tiêu cô nương.”

Phượng Húc khoác cẩm bào màu bạc thêu hoa, thật là chói mắt, một thân “bá khí” trong truyền thuyết, hắn cười như không cười nhìn đội trưởng: “Không phát hiện? ngươi có biết hôm nay ngay lúc này ở trước mặt bản vương nói không phát hiện người, có kết cục như nào không?”

Mắt phượng của hắn âm ngoan nhìn đội trưởng, sau đó rơi vào xe lương.

Tim Tiêu Yên lúc đó đã nhảy tới cổ họng, trên người nàng không có thanh vũ khí nào, nếu như bị phát hiện, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.