Chương trước
Chương sau
Vẻ anh tuấn nghiêm nghị trên người nam nhân này, hoàn toàn trái ngược với vẻ khuynh thành không thể phân rõ giới tính của Lệnh Hồ Cẩm Y.

Bộ da của cầm thú nam, đẹp thì đẹp nhưng lại lộ ra một vẻ quý khí hào hùng, cao quý hơn người, ngược lại khiến người ta bỏ qua dung mạo, bị khí thế của hắn khuất phục.

Nếu lúc này hắn mở to mắt, phối hợp với cặp mắt phượng kia, quả nhiên sẽ thành nam tử độc nhất vô nhị khí thế hiên ngang, giống như tất cả mọi sự vật trên đời này đều nằm trong mưu kế của hắn.

Ngoài trừ Lệnh Hồ Cẩm Y, đây là nam nhân thứ hai có thể khiến nàng nhìn đến phát ngốc.

Nàng không phải loại háo hắc, nhưng bản năng của con người là vậy, ai cũng thích những thứ đẹp đẽ và nàng không ngoại lệ.

Đúng là lớn lên rất tốt, người đẹp nhưng tâm không đẹp, đi làm một tên cặn bã.

Nam nhân chân chính đều không làm mấy loại chuyện này, năm nhân này cơ bản không bằng heo chó, phi phi…

Tiêu Yên nhớ tới việc nàng vứt bỏ thể diện, hạ mình làm thiếp, chịu nhục nhã ở trước mặt hắn để cầu sinh tồn, trong lòng có một cơn giận mạnh mẽ xông lên, khiến bản thân nàng không thể khống chế.

Nàng muốn tát hắn vài cái, nhưng lại sợ âm thanh quá lớn, sẽ bị hắc y nhân gác cửa phát hiện, cuối cùng nàng lấy chăn che kín đầu hắn lại, vung chân đạp mấy cái.

Giải tỏa oán hận trong lòng nàng mới dễ chịu một chút, hừ, đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai, là có thể bắt nạt tỷ, tỷ mới không thèm quan tâm ngươi lớn lên như nào đâu.

Tiêu Yên tính toán canh giờ, trời còn chưa tối, không thể hành động, phải chờ tới giờ Dần, khoảng chừng ba bốn giờ sáng, là lúc mọi người mệt mỏi nhất, tính cảnh giác thấp nhất, đó mới là lúc thích hợp nhất để hành động.

Nhưng lúc này cách giờ Dần tới bốn giờ, nàng nhất định phải kéo dài thời gian, lựa chọn cách thoát tốt nhất.

Nàng sợ thời gian nam nhân này bất tỉnh không lâu, lại lấy thêm Âm Dương tán, không quan tâm số lượng cứ thể dốc vào miệng hắn.

Đến tận khi hệ thống nhắc nhở.

[Hệ thống]: Nhắc nhở người chơi Tiêu Yên, nếu còn tiếp tục cho uống ngươi sẽ giết chết NPC.

Nàng dừng lại, vội vàng cất Âm Dương tán.

Tiêu Yên: Không phải thuốc này không có độc sao? Sao có thể chết?

[Hệ thống]: uống một chai đủ khiến người bình thường ngủ trăm năm, có khác gì chết rồi đâu?

Tiêu Yên gật đầu, đúng là không khác tí nào.

Xác định trong thời gian ngắn cầm thú nam không thể tỉnh lại, Tiêu Yên bắt đầu tính toán, trong phòng mãi không có âm thanh, thị vệ bên ngoài nhất định sẽ thấy không ổn?

Tròng mắt nàng xoay hai vòng, nghĩ đến một ý xấu, vì vậy nàng nâng cổ thỉnh thoảng rên một tiếng.

“Gia…gia…ngài chậm chút…ta không chịu nổi… a…a…”

“Uhm…hừ …hừ…”

“Đại ca… đại ca thật lợi hại…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.