Chương trước
Chương sau
Vừa đến cửa thiên điện, Tiêu Yên liền nhìn thấy Ngũ hoàng tử đang đứng ở dưới tàng cây quế đợi nàng.

Bởi vì Mai Quý phi là vợ nhỏ cao cấp của hoàng đế muốn cùng với vợ lớn Hoàng hậu quản lý công việc yến hội. Cho nên Lý Tiêu liền tự động chạy tới muốn dẫn Tiêu Yên đi tiền điện tham gia yến hội.

Kỳ thật lúc Lý Tiêu không nói chuyện, nhìn từ khía cạnh khác như một cái công tử văn nhã mang đầy khí chất nam nhân, quả là một thiếu niên đầy hứa hẹn.

Nhất là giờ khắc này trên người hắn còn có một loại gọi là khí chất – quý khí bức người a.

Nếu như Tiêu Yên không biết Lý Tiêu là một tiểu cô nương tinh khiết, giờ phút này chứng kiến hắn, tất nhiên sẽ xuân tâm nảy mầm.

Đáng tiếc… Tiêu Yên hiểu rõ bản chất kém cỏi của hắn.

Tiêu Yên hít vào một hơi, khóe môi nhếch lên, xinh đẹp hỏi:

“Ngũ ca đây là đang chờ Yên Nhi sao?”

Dáng vẻ kệch cỡm cùng âm thanh dừng lại ở trong lỗ tai Tiêu Yên, nàng quả thực có ý nghĩ hung hăng quất chính mình một chút.

Dựa vào… Giả bộ thanh cao này, không phải là muốn hành hạ người khác, mà là nàng đang sống sờ sờ hành hạ chính nàng.

Thanh âm quen thuộc ở sau vang lên, Lý Tiêu xoay người, hắn vốn là

nghĩ muốn trách cứ Tiêu Yên muộn như vậy mới đi ra, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, sửng sốt há mồm phát không ra một chút thanh âm.

Lý Tiêu biết rõ Tiêu Yên rất đẹp, kia giờ phút này nàng cùng bình thường giống như là có chút bất đồng, lại giống như hoàn toàn bất đồng.

Trước kia Tiêu Yên giống như là trân châu, cất giữ kín một điểm bụi bặm, mà hôm nay nhưng lại được tẩy trần, một lần nữa ôn nhuận hào quang chói mắt.

Đôi tròng mắt kia trong trẻo, thật giống như có thể tràn ra ngàn ánh sao.

Nàng thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt hắn, một bộ áo trắng, đúng là không ăn nhân gian khói lửa, tựa Quảng Hàn tiên tử dưới ánh trăng, muốn thuận gió trở lại.

Lý Tiêu cũng không biết chính mình phát ra cái bệnh thần kinh gì, thế nhưng lại bước nhanh tiến lên bắt lấy tay Tiêu Yên, giống như chỉ có khi nào bắt được nàng, nàng mới sẽ không bay mất,

Tiêu Yên khóe miệng giật giật, quả nhiên, đúng là hình tượng thanh niên đầy hứa hẹn chỉ có thể bảo trì thời gian rất ngắn.

Lý Tiêu bắt vô cùng nhanh, Tiêu Yên không tránh thoát được, chỉ có thể nhẫn nại, tức giận trừng Lý Tiêu một cái.

“Ngũ ca buông tay, đêm nay đều là người tới tham gia yến hội, để cho bọn họ chứng kiến, Yên Nhi sao còn có thể làm người.”

Lý Tiêu sau khi lấy lại tinh thần, lúng túng để tay Tiêu Yên xuống:

“Ta… Khụ khụ, Yên Nhi hôm nay rất không giống với mọi ngày.”

“Không giống? Như thế nào lại không giống, chẳng lẽ… Ngũ ca cảm giác

không được dễ nhìn?”

Tiêu Yên ngẩng mặt, làm bộ như u mê ngu ngốc, hướng Lý Tiêu ném cái mị nhãn thuần khiết vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.