Chương 10
Những người còn sống sót của Thái Thanh Tông đều c.h.ế.t lặng, thậm chí quên cả thở.
Bọn họ… vừa được Ma Tôn cứu ư? Tạ Thức Y thu kiếm, khuôn mặt đầy chán ghét.
Giây tiếp theo mây đen tan rã.
Một đạo kim quang chói lòa xuyên thủng tầng mây, chiếu thẳng xuống.
“Thi…ên… Thiên đạo công đức!” - Chưởng môn thất thanh.
【Tới rồi tới rồi! Phát thưởng cuối trận rồi!】
【Một mớ kinh nghiệm… à nhầm, công đức cực lớn!】
Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả luồng kim quang ấy vậy mà không rơi lên người Tạ Thức Y.
Hắn đưa tay vào vạt áo, lấy ra con mèo nhỏ đang ngủ say.
Hắn hai tay nâng mèo, đưa về hướng kim quang.
Công đức kim quang như tìm được chủ nhân điên cuồng tràn vào thân thể mèo nhỏ.
…
Ta chỉ thấy toàn thân ấm áp chưa từng có, thoải mái đến mức rùng mình một cái, lim dim một chút rồi muốn ngủ tiếp.
Kim quang tan đi.
Tạ Thức Y hài lòng xoa đầu mèo con, rồi lại nhét ta vào lòng để giữ ấm.
Trên gương mặt băng lạnh ngàn đời ấy, thoáng hiện một nụ cười rất nhạt.
“Thì ra… thật sự có hiệu quả.”
Hắn cất kiếm rồi xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!”
Chưởng môn cuối cùng cũng tìm lại giọng nói, run rẩy hỏi:
“Tạ… Ma Tôn… vì… vì sao ngươi lại cứu chúng ta?”
Tạ Thức Y dừng bước.
Hắn không quay đầu, lạnh như băng đáp:
“Ta muốn làm gì thì làm. Mắc gì phải giải thích với ngươi?”
【Thái Thanh Tông: ta thật sự cảm kích đó!!!】
【Ôi trời câu trả lời quá xuất sắc! Chưởng môn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-nuoi-phan-dien/5076100/chuong-10.html