Chương 7
Khóe môi ta cong lên, ánh mắt sắc như lưỡi dao:
“Vậy thì đám chính đạo các ngươi… cũng đến diệt ta luôn đi?”
Toàn trường c.h.ế.t lặng.
Bọn họ chỉ biết ta bối phận cực cao, tính khí cổ quái, là vị sư tổ lâu năm nhất trong tông môn.
Nhưng chưa từng có ai biết ta căn bản không phải nhân tộc.
Một kẻ mang Thiên Sinh Ma Cốt đã là điềm dữ diệt thế.
Vậy một thượng cổ đại yêu, sống hơn một nghìn năm, chiến lực đỉnh chóp thiên hạ thì sao? Trừ yêu à?
Ai dám trừ một kẻ có thể tay không chặn Trừ Ma Kiếm?
Ai dám chứ?
Chưởng môn rụng rời hai chân, nhìn chằm chằm chín cái đuôi sau lưng ta như che kín cả bầu trời, rồi… ngã ngồi xuống đất.
Các trưởng lão mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo.
Phía sau ta… ma khí trên người Tạ Thức Y không biết đã tắt từ khi nào.
【WTF!!! Lão Tổ tự bóc trần danh tính rồi!!】
【Tạ Thức Y kiểu: Hắc hóa tạm dừng. Cho ta suy nghĩ lại cái đã.】
【Chín đuôi thật luôn??? Thượng cổ yêu tộc trùm cuối??? Thôi khỏi đ.á.n.h nữa, mau quỳ xuống kêu tổ tông luôn đi!】
【Màn bảo kê đỉnh nhất năm đây rồi!】
【Chưởng môn kiểu: Mới vừa rồi ta đòi g.i.ế.c ai ấy nhỉ…??】
【Thái Thanh Tông: Chúng ta là chính đạo hay ổ quỷ vậy trời…】
“Sao thế? Không trừ nữa à?”
Ta lười chẳng muốn nhìn cái vẻ há hốc mồm của bọn họ.
Thu lại yêu khí, tai mèo và chín cái đuôi dần biến mất.
“Nhạt nhẽo.”
“Giải tán hết đi.”
Ta kéo Tạ Thức Y đang còn ngẩn người phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-nuoi-phan-dien/5076097/chuong-7.html