Dương Hạo Tư uống thuốc xong vẫn không chịu lên lầu, ôm chăn cuộn mình trên ghế sofa, Tương Mè cũng chui vào chăn của cậu để sưởi.
Mạnh Hạ Nhĩ gọi ít đồ ăn thanh đạm để lên bàn, nhưng cậu không có hứng ăn, nghịch điện thoại một lát rồi lơ mơ ngủ, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, chẳng ai nhắc nhở, một bên đùi trắng muốt để lộ ngoài chăn, tỉnh lại thì càng choáng váng, muốn ngồi dậy uống miếng nước cũng chẳng còn sức.
May là con chó vẫn nằm cạnh, cậu khàn giọng gọi: "...Tương Mè, Tương Mè... bảo bối ngoan, đi gọi ba con đi, trong phòng đó, ngoan nào."
Tương Mè biết "ba" và "mẹ" là chỉ hai chủ nhân khác nhau. Nó cũng thấy "mẹ" không khỏe, bèn nhanh như chớp chạy đến cửa phòng Mạnh Hạ Nhĩ, lấy móng cào cào cửa.
Mạnh Hạ Nhĩ đang đeo tai nghe phát trực tiếp nên không nghe thấy. Nó chỉ còn cách chạy vòng vòng sủa to, ồn đến mức khán giả trong phòng live cũng nghe thấy, vội nhắn trên màn hình bảo anh đi xem thử.
Mạnh Hạ Nhĩ mở cửa, định xoa đầu Tương Mè thì con chó tránh đi, chạy về phía phòng khách, liên tục ngoái đầu ra hiệu, vừa nhảy vừa sủa, bộ dạng vô cùng sốt ruột.
"..."
Mạnh Hạ Nhĩ đi qua, sờ lên trán Dương Hạo Tư quả nhiên nóng hầm hập, tức đến nghiến răng: "Bốp" một cái đánh vào đùi cậu: "Thu chân lại, trong nhà chẳng có ai, phơi cái đùi trắng ra cho ai xem thế hả?"
"...Nóng quá..."
"Bị sốt thì tất nhiên là nóng! Có ngồi dậy nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-hoi-sinh-nguoi-yeu-cu/4895112/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.