Từ khi có ý thức Đường Dương đã là ma cà rồng nên cũng quên mất cuộc sống của mình khi còn là người, chỉ nhớ ma cà rồng từng trốn tránh sự truy sát của nhân loại suốt nhiều năm ròng rã.
Đến giờ cậu vẫn nhớ luồng sáng của pháp sư chói mắt cỡ nào, bị ánh sáng kia bao trùm làm cậu đau đến mức không thiết sống, vì vậy cậu luôn sợ hãi loài người.
Trong miệng còn lưu lại vị máu tươi thơm ngon nhưng ngắn ngủi, cậu nhịn không được liếm môi một cái, hơi hối hận vì lúc nãy không tranh thủ liếm thêm rồi hãy trả cho khách.
Nhưng cậu lén lút ăn kẹo que của khách thì họ có tức giận không?
Nếu khách không cần cây kẹo này nữa thì ông chủ cửa hàng thú cưng có cướp đi không? Có phạt cậu vì tội ăn vụng kẹo không?
Đường Dương từng thấy có ma cà rồng trong tiệm không nghe lời bị ông chủ quất bằng roi bạc làm cả đám ma cà rồng sợ khiếp vía, còn Đường Dương hệt như chim cút không dám hó hé.
Cậu sợ đau, sợ ông chủ đánh mình nên lúc nào cũng ngoan ngoãn hết mực.
Nhưng giờ cậu đã phạm lỗi, nhất định ông chủ sẽ tức giận và đánh cậu.
Tưởng tượng ra cảm giác đau buốt khi roi bạc quất vào người làm Đường Dương sợ run, cậu khóc thút thít, nước mắt đầm đìa khắp mặt, còn luôn miệng ấp úng xin lỗi.
Cây kẹo que trong tay bị rút ra một cách nhẹ nhàng, Đường Dương lập tức rụt tay lại ôm đầu mình, toàn thân run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-cung-chieu/3727580/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.