Người đàn ông vận y phục nghiêm cẩn với quần tây và áo sơ mi đơn sắc màu đen, khắp thân mình ồ ạt toả ra khí chất cao ngạo lãnh đạm. Nền trắng tẻ nhạt của bệnh viện đối lập với bộ quần áo sậm màu y mang, càng làm nổi bật lên vóc dáng cao ngất hoàn mỹ.
Y đưa ánh mắt bình thản ung dung quét một lượt quanh phòng bệnh. Khoảnh khắc đôi mắt ấy dừng lại trên người mình, dù chỉ thoáng qua chưa đến nửa giây, Di Lập dường như không nén nổi một đợt rùng mình ớn lạnh đến tận xương sống.
Người trước mặt rõ ràng không quen không biết, lý do vì đâu lại cảm thấy ánh mắt ấy thật quen...
Vu Dịch khoan thai đứng trước giường bệnh, khoé môi nở một nụ cười nhu hoà mềm mỏng hướng về Phan Tịnh Hương thay cho ý chào. Mạc Quan Sơn lúc ấy mới thôi ngây người mà đứng bật dậy gọi một tiếng "ngài Vu".
"Sao ngài lại tới đây?" - Cậu hỏi.
"Tiện đường qua gặp bác sĩ lấy thêm thuốc, ghé thăm mẹ cậu một chút." – Giọng nói của y bình thản trầm lắng.
Kiến Nhất vội nhấc người khỏi chiếc ghế đang ngồi, thái độ khá trịnh trọng nhường sang cho người đang đứng. Vu Dịch đưa ra bàn tay ngỏ ý không cần, y ôn tồn nói. "Cảm ơn, tôi sẽ đi ngay thôi."
Rồi, y đặt bó hoa cẩm chướng màu đỏ tuyệt đẹp lên mặt bàn, lễ phép chào hỏi Phan Tịnh Hương.
"Xin chào. Tôi là Vu Dịch, chủ tịch nơi Mạc Quan Sơn đang làm việc. Nghe cậu ấy nói thím vừa trải qua phẫu thuật ghép gan nên tôi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571811/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.