Hạ Trình kề điếu thuốc lên miệng rồi khẽ cúi đầu châm lửa, đoạn không hút mà nhấc xuống kẹp hờ hững trên hai ngón tay, để mặc làn khói bạc vương vấn quanh quất và ướp vào cơ thể hương vị cay nồng quyến rũ quen thuộc. Anh đứng hồi lâu bên khung cửa sổ lớn, đôi mắt âm u nhìn thẳng ra vườn nhà đầy hoa và chim chóc ríu rít. Trong lòng anh, những suy nghĩ chằng chịt đan xen như mắc cửi.
Anh nghĩ đến Hạ Thiên em trai mình, dáng vẻ tiêu điều của hắn. Anh nhớ những ngày Hạ Thiên còn là một đứa trẻ hồn nhiên nghịch ngợm cả ngày quấn lấy anh không chịu rời. Nhớ cả những đêm mùa đông mưa gió rét mướt, anh lái xe trên những đoạn cao tốc, ngắm nhìn cần gạt nước chuyển động và nghe hàng chục tin nhắn chờ trong điện thoại, tất cả đều từ em trai mình.
"Anh, hôm nay là giỗ mẹ, sao anh không về? Trời mưa rất to. Anh đừng lang thang bên ngoài..."
"Hôm nay em đã làm xong bài tập mà không cần anh giúp đấy! Khi nào thì anh về? Vú Mai nói lần này anh đi công tác những một tháng. Em nhớ anh lắm! Ngủ với Vú Mai không ấm bằng ngủ với anh."
"Hạ Trình, hôm nay thầy dạy võ khen em đấy! Thầy bảo, cứ với đà này em sẽ đánh bại thầy sớm thôi!"
"Anh, mau về nhé! Lần tới khi anh em mình cưỡi ngựa, em sẽ không thua anh nữa!"
Anh biết, Hạ Thiên lúc nào cũng coi anh là người thân độc nhất, là chỗ dựa vững vàng nhất, cũng là lý do duy nhất hắn còn lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571803/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.